Mộng Nhược Đình thấy Tô Khiết gọi tới, thì hai mắt sắp cười đến mức híp thành đường thẳng, cô không vội nghe máy mà hỏi Nguyễn Hạo Thần: “Chị dâu nhỏ gọi cho em này, anh nói xem chị dâu nhỏ sẽ nói gì đây?”
Mắt Nguyễn Hạo Thần bỗng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, vẻ mặt trầm xuống trong nháy mắt, trông rất đáng sợ.
Anh đã gọi cho người phụ nữ kia, bảo cô quay về đây, kết quả cô lại gọi cho Nhược Đình, rốt cuộc cô muốn làm gì thế?
Mộng Nhược Đình thấy vẻ mặt thâm trầm sắp chảy ra nước của anh trai mình, thì nụ cười càng xán lạn hơn, cô nhấn nút nghe
máy, còn cố ý mở loa ngoài nữa.
“Cô Mộng, cô đang ở đâu thế? Sao cô không quay lại biệt thự Di Cảnh vậy?” Điện thoại vừa kết nối, Tô Khiết đã hỏi
thẳng ngay, không hề vòng vo.
“Em đang ở đây mà.” Mộng Nhược Đình liếc nhìn Nguyễn Hạo Thần đang đứng bên cạnh, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Vậy tại sao khi nãy cậu Thần gọi cho tôi vẫn tức giận như vậy?” Tô Khiết hơi sửng sốt, nếu cô Mộng đang ở biệt thự chưa rời đi, vậy Nguyễn Hạo Thần phát điên chuyện gì chứ?
Cậu Thần? Nghe thấy xưng hô này của Tô Khiết, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần càng thâm trâm hơn.
Cậu Thần? Tối qua cô còn gọi anh là chồng, thế mà hôm nay gọi cho Nhược Đình, đã đổi thành cậu Thần rồi?
Rốt cuộc cô nôn nóng muốn rũ sạch quan hệ với anh đến mức nào?
“Vì em không hạ được hỏa của anh ấy.” Mộng Nhược Đình nói lời hàm ý mờ ám.
“Sao có thể chứ? Nếu cô không hạ được thì ai có thể hạ được, cô chắc chắn làm được mà.” Tô Khiết sửng sốt, dường như không hiểu hàm ý trong câu nói của Mộng Nhược Đình, không thể không nói, về phương diện tình cảm, cô thật sự khá chậm chạp.
“Em đã rất cố gắng rồi, chị nói xem em còn phải cố gắng thế nào nữa?” Mộng Nhược Đình lại liếc nhìn anh trai nhà mình, rồi cố ý nói.
“Chỉ cần cô ở đó thì sẽ không sao cả.” Tô Khiết cảm thấy câu hỏi của Mộng Nhược Đình hơi lộ liễu, nên không đáp lại, dù gì đây cũng là chuyện của người khác, cô không thể xen vào được.
Hôm nay cô không quay về, là vì muốn tránh khỏi việc xảy ra lúng túng như sáng nay.