Lý Hanh lập tức ngồi thẳng người. Dựa vào bản năng, hắn thấm thoát đoán được việc Lý Khánh An sắp nói rất có khả năng liên quan đến cuộc chiến Đông Cung.
“Điện hạ. ta nghe nói Thánh thượng đã có ứng viên chủ nhân Đông Cung trong lòng.”
Câu nói này của Lý Khánh An phảng phất nặng ngàn cân. chỉ trong tích tắc nó đã đẩy Lý Hanh vào băng tuyết lạnh giá. Hắn nói như thế, vậy chắc chắn không phải là Lý Hanh. Trong lòng Lý Hanh nghe mà chua xót. sắc mặt hắn tái nhợt, mãi một lúc sau mới yếu ớt nói: “Định là ai?”
Khánh An cười cười nói: “Sự tình vẫn không đến nỗi xấu như thế. điện hạ có thể đoán thử.”
“Vĩnh vương ư?”
Vĩnh vương Lý Lân là con thứ mười sáu của Lý Long Cơ, là huynh đệ cùng một mẹ với Lý Hanh, từ nhỏ do Lý Hanh chăm sóc. Nếu hắn được định làm Đông Cung thái tử. vậy quả thực không phải một việc xấu. chí ít hắn vẫn sẽ còn chăm sóc cho con cháu của người huynh trưởng này.
Lý Khánh An lắc lắc đầu, hắn thấy tâm trạng của Lý Hanh như rơi xuống vực thẳm, liền không muốn giấu hắn nữa, cười nói: “Điện hạ không ngờ đến đúng không? Là hoàng trưởng tôn!”
“Thục Nhi?”
Lý Hanh ngỡ ngàng. Hắn quả thực mơ cũng không nghĩ ra sẽ là con trai mình. Phụ hoàng cố nhiên lại muốn lập cháu để nối ngôi. Đấy là vì sao?
Đầu hắn trống rỗng, tất cả một suy nghĩ như dừng lại. Hắn không biết mình nên vui hay buồn, thậm chí không biết mình đang ở chốn nào.
“Điện hạ! Điện hạ!”
Lý Khánh An khẽ giọng gọi hắn. Hồn của hắn lúc này đã bay về. hắn nắm chặt tay Lý Khánh An. hỏi vội: “Tin này của người có đáng tin không?”
“Là do Cao Lực Sĩ nói với ta. Lý Lâm Phổ cũng cho rằng như thế.”
Nếu Cao Lực Sĩ và Lý Lâm Phổ đều cho rằng như thế. vậy tin này sẽ không sai vào đâu được. Một nỗi vui như đất hạn lâu ngày gặp mưa đang ùa vào lòng hắn. sắc mặt tái nhợt ban nãy đã lập tức trở lại hồng hào đầy sinh khí. Là con trai hắn! Con trai hắn cố nhiên lại sắp thành hoàng thái tôn. Vậy tương lai hắn sẽ là thái thượng hoàng. Dù trong lòng Lý Hanh vẫn hơi tiếc nuối, vì dẫu sao thái thượng hoàng không nhiều quyền lực như hoàng đế. nhưng dẫu sao thì vẫn hơn là để những huynh đệ khác của hắn vào làm chủ Đông Cung. Hắn biết, bản thân hắn muốn quay lại Đông Cung sẽ khó khăn nhường nào. ngoài Lý Khánh An ra. hắn đã không còn trọng thần nào khác ủng hộ, hơn nữa Lý Khánh An lại xa tận An Tây. Phen này con trai mình vào Đông Cung, trong lòng hắn cũng đầy mãn nguyện.
Nghĩ đến đây, Lý Hanh không còn kiềm được niềm vui trong lòng, hắn mặt mũi hớn hở hỏi: “Lý Tướng quân, ngươi có nghĩ Thục Nhi có khả năng rất lớn khả năng vào làm chủ Đông Cung không?”
Lý Khánh An lại biểu hiện rất bình tĩnh, hắn cười cười nói: “Nếu điện hạ có thể giữ được bí mật không nói với bất kỳ ai, ngay cả thê thiếp cũng không được, ta nghĩ có thể có bảy phần cơ hội. ngược lại, nếu quá nhiều người biết, sẽ lập tức bị người khác ngăn cản phá hoại, nghĩ cách làm hại thanh danh trưởng tôn. e rằng cơ hội chỉ còn lại ba phần.”
Lý Hanh đương nhiên hiểu ý của Lý Khánh An. Cuộc chiến của Đông Cung đã hai năm hơn. càng đến thời khắc cuối, cuộc chiến này lại càng khắc nghiệt gây gắt. Có thể nói cuộc chiến thật sự bây giờ mới bắt đầu. Vậy hắn có thể làm gì cho con trai mình. Lý Hanh suy ngẫm một lúc, ngoài việc giữ bí mật cho con trai mình, hắn còn có thể cung cấp tiền tài cho con. Năm vạn lượng vàng năm xưa Lý Khánh An giao cho hắn đến đây còn hơn một nửa chưa dùng đến. Ngoài việc này ra. hình như hắn đã không còn năng lực gì giúp nữa. Lý Hanh liếc nhìn Lý Khánh An. hắn bỗng rủa thầm mình. Hắn làm sao có thể quên được Lý Khánh An này. Nếu hắn chịu giúp con mình, thì thực lực của Lý Thục sẽ không biết gia tăng bao nhiêu. Đúng là Lý Khánh An ủng hộ hắn, nhưng không có nghĩa là cũng sẽ ủng hộ con trai mình.
Lý Hanh vội đứng dậy khom mình thi một lễ với Khánh An: “Khẩn cầu Lý Tướng quân có thể tiếp tục ủng hộ con trai ta. Lý Hanh sẽ cảm kích bất tận.”
Khánh An cũng hoàn lễ nói: “Xin điện hạ yên tâm. dù là điện hạ hay hoàng trưởng tôn, Khánh An cũng sẽ dốc tâm sức phò tá.”
Sau khi bí mật hội kiến Lý Khánh An. Lý Hanh liền rời khỏi quân doanh lặng lẽ trở về thành Trường An. Thôi Quang Viễn cùng về trước. Lúc này cách giờ Hợi đã còn không đến nửa canh giờ, ngoại thành Trường An dần dần yên tĩnh trở lại. Hành nhân vội vã trở về nhà. chăng mấy chốc cả đường lớn ngõ nhỏ Trường An đã không còn bóng người.
Tại đầu ngõ Sa La trong phường Vĩnh Phúc, một chiếc xe ngựa đang nghiêng nhiên dừng tại đầu ngõ. Lúc này,cửa một tòa tiểu viện mở ra, một phụ nữ trung niên diêm dúa đưa Tôn nhũ nhân và nha hoàn của ả từ trong viện ra.
“Phu nhân hãy cứ theo cách ta dạy người mà làm. mỗi ngày bỏ một viên vào, không cần mười ngày, lòng của điện hạ sẽ mãi chỉ thuộc vào phu nhân. Đây là lời hứa của ta với phu nhân.”
Tôn nhũ nhân gật đầu cười: ‘‘Nếu hiệu nghiệm, ta sẽ thưởng gấp đôi báo đáp Ngũ Cô.”
Ả thận trong đem cất kỹ túi giấy nhỏ nọ rồi mới leo lên xe ngựa, dặn: “Hồi phủ!”
Xe ngựa quay đầu lại phóng về hướng của Đệ vương phủ. ả phụ nữ trung niên kia vươn cổ nhìn với theo. Mãi đến khi ả hoàn toàn biến mất. mới rút miếng vàng óng ánh trong lòng ra rờ rẫm. Mắt ả sáng ánh lên. ả vội đi vào trong viện, cửa viện két một tiếng đóng sầm lại.
Khoảng một khắc giờ sau. toàn ngõ Sa La hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không còn một người hành nhân nào. Đột nhiên, từ phía bên kia ngõ. mười mấy bóng đen động tác linh động, người nhẹ như chim nhẹ nhàng vượt tường vào viện.
Chỉ một chốc, một tiếng kêu thảm vang lên trong nhà. tiếp đó mọi việc lại trở về với sự yên tĩnh như ban đầu.
Giờ hợi một khắc giờ sau. tiếng trống đùng đùng vang dội. thời gian đóng cửa phường và cửa thành đã đến. một đội lớn Kim Ngô vệ bắt đầu lên đường tuần tra. Chính ngay tại lúc tiếng trống kết thúc, một chiếc xe ngựa phóng nhanh đến dừng ngay trước cửa phủ Khánh vương. Lý Cầu đẩy cửa xe bước nước đại vào trong phủ. trong miệng nhắn lại: “Tối hôm nay không được cờ bạc uống rượu.người trực không được lơ là; người không trực thì đóng cửa tắt đèn sớm. Nếu ai dám gây chuyện, nhất luật đánh năm mươi trượng, đuổi khỏi trang viên.”
Hắn bước nhanh vào cửa lớn lại hỏi: “Phụ vương đã đi nghỉ chưa?”
Quản gia vội nói: “Vương gia vẫn trong thư phòng, đương tiếp Diêm tiên sinh.”
“À! Động tác của hắn đúng là khá nhanh.” Lý Cầu cười một tiếng đi thẳng vào trong nội trạch.
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, góc nhà vẫn thoang thoảng khói xanh hương lư. cả không gian đều ngập chìm trong mùi thơm, khiến người ta tinh thần phấn chấn. Đây là cách Lý Tông chống lại cơn buồn ngủ của mình. Hắn quá béo, trời vừa tối sẽ liền lim dim buồn ngủ. Đây là thói quen mấy năm này hắn đã nuôi được, nhưng hôm nay hắn không thể ngủ. Mộ liêu Diêm Khải của hắn và Lý Cầu trước sau cùng truyền tin đến. đều có phát hiện trọng đại. Hắn cố nén cơn buồn ngủ đợi hai người họ đến.
Diêm Khải đã đến sớm một bước.hắn đưa một lá thư giấy đã úa vàng đặt trước mặt Lý Tông. Lá thư này đương nhiên chính là chứng cứ đã tìm thấy trong đóng hồ sơ chất núi của Thôi Quang Viên tại huyện Trường An.
“Điện hạ. tên Hàn Bạch Nhan này là tham mưu của Đệ vương, là một nhân vật lợi hại. Hiệp khách cường hào dân gian đều xưng hắn là bạch diện tiên sinh. người này từng giúp Đệ vương thu phục được hàng trăm sát thủ dị nhân. Kim Châu nhị quái chính là một trong số đó. năm Thiên Bảo thứ bảy, chúng được Hàn Bạch Diện chuộc khỏi ngục huyện Vạn Niên. Biên nhận này chính là thỏa hiệp giữa hắn với tên cai ngục.
Điện hạ đã thấy chưa,viết rất rõ ràng, dùng một ngàn quan để mua Kim Châu nhị quái, còn có cả ký tên của Hàn Bạch Nhan, vốn dĩ đây là khế ước được ký riêng, nhưng tên cai ngục kia sợ xảy ra việc không hay nên đã giữ nó lại. Tại hạ hôm nay mất hai nghìn quan để được nó trong tay. Bây giờ nó chính là chính cứ của Đệ vương đã ám sát Lý Khánh An.”
Kỳ thực không cần phải dùng nhang thơm để cho tỉnh giấc. Lý Tông căn bản không một chút buồn ngủ. chứng cứ trước mắt khiến hắn phấn khởi khác thường. Hắn xem đi xem lại tờ khế ước này. Bỗng nhiên, hắn nhăn mày hỏi: “Vậy sao chứng mình được chính Kim Châu nhị quái đã tham dự vào vụ ám sát Lý Khánh An.”
“Điện hạ không phải lo lắng. lúc ấy Kim Châu nhị quái đã bị Lý Khánh An bắt lại đưa về Kinh thành. Bọn chúng có lưu lại khấu cung trong Ngự Sử Đài, thừa nhận thân phận của mình và đã thích sát Lý Khánh An. Chỉ là bọn họ không biết được chủ mưu là ai. Sau khi bị chuyển đến Đại Lý Tự không lâu đã bị giết người diệt khẩu.”
“Tên khốn nạn này!”
Lý Tông nghiến răng nói: “Năm xưa dám giá họa cho ta. hại ta ra nông nỗi này. Có thù không báo không phải là quân tử. Lần này ta phải để hắn cũng nếm mùi quay đầu vào tường sám hối xem sao!”
Diêm Khải cũng cười lạnh nói: “Điện hạ không phải vội. tại hạ nghe nói tiểu vương gia còn phát hiện ra chứng cớ khác của Đệ vương. hay chúng ta nước cờ kép, xem hắn còn có người trở mình lại được không!”
“ừm! Nói hay lắm!”
Lý Tông gật gật đầu. hắn nhìn nhìn đồng hồ cát. không vui nói: “Cầu Nhi sao mãi chưa đến? sắp đến giờ đóng cửa phường còn đâu?”
“Phụ vương. con đã đến!” Bên ngoài vang lên tiếng của Lý Cầu.
Hắn nhanh chân bước vào, khom mình thi lễ: “Hài nhi tham kiến phụ vương.”
“Miễn lễ! Con có phát hiện gì ư?”
Lý Cầu cười nói: “Bẩm phụ vương. hài nhi quả thật phát hiện được sơ hở khác của Đệ vương. Tên Đệ vương này có một nhũ nhân sủng ái, thế mà ả lại đi tìm một vu bà cầu mị, hài nhi hôm nay tìm đến vu bà đó, và được tin xác thực.”
Nói đến đây, hắn thỏ thẻ bên tai Lý Tông vài câu. Lý Tông kinh ngạc nói: “Hắn thật sẽ như thế ư?”
Lý Cầu gật đầu khẳng định: “Nhất định là như thế, vật đó chắc chắn sẽ ở trên người hắn.”
“Được! Ngày mai ta sẽ đi mách với phụ hoàng, để hắn biết thế nào là lễ độ!”
Lý Cầu lại cười nói: aPhụ vương. ý của nhi thần là. sự việc cầu mị này phụ vương không phải ra mặt.”
Lý Tông ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Phụ vương nghĩ xem. vụ án ám sát Lý Khánh An kia là vì muốn tìm lại thanh bạch cho phụ vương, nên hai năm nay phụ vương vẫn đi truy tìm chân tướng. nhưng còn sự việc của nhũ nhân cầu mị kia. thì lại có phần quá cố tình. Phụ vương đi nói sẽ bị nghi ngờ là gài bẫy người khác. Theo ý nhi thần, tốt nhất để người ở bên cạnh hắn đi mách, như thế chẳng phải đã có thể giải trừ nghi ngờ của Thánh thượng ư?”
Lý Tông cuối đầu nghĩ một hồi nói: “Nhưng người bên cạnh của hắn ai sẽ đi tố cáo, đều ăn cơm nhà hắn cả ai dám?”
Lý Cầu cười nói: “Phụ vương, con nghe hoạn quan hầu hạ hắn Truong Phụng Ân có quan hệ cực xấu với hắn. Thường mà nói, những việc này chính là chức trách của đại hoạn quan, hắn nếu không báo cáo thì do hắn không làm tròn bổn phận, hay cứ tiết lộ việc này với hắn. và thêm chút hối lộ, hắn tự nhiên sẽ đi lột trần việc này.”
“Thật là diệu kế!” Diêm Khải cạnh bên vỗ tay cái bốp, cười nói: “Nếu điện hạ đi cáo tội của Đệ vương. Thánh thượng sẽ tìm Trương Phụng Ân đến đối chất. Lúc ấy hắn tiết lộ thêm cái bí mật của Đệ vương; ta đoán Đệ vương dù có ba cái miệng cũng không nói rõ được. Phen này sẽ chết chắc!”
Lý Tông nhìn Diêm Khải, lại nhìn Lý Cầu. Suy nghĩ của hắn hoàn toàn bị hai người này khống chế. Hắn gật gật đầu. hưng phấn nói: “Vậy cứ làm theo các ngươi đã nói. Đây đúng là mượn gió bẻ măng. Sáng sớm mai Cầu Nhi hãy đi tìm Trương Phụng Ân. Nếu thành công, chiều mai ta sẽ đi vào Hưng Khánh Cung.”