– Ta sẽ không nối lại tình duyên với thật ra, bởi vì ta chính là ta, ta sẽ không chia sẻ tiểu nam nhân với nữ nhân nào khác. Nếu không giành được vậy thì cắt đứt đi.
Giang Tuyết bật cười:
– Tiểu thư sinh, ngươi còn nhớ những tiểu thuyết chí dị mình đọc không? Thư sinh cứu hồ tiên, hồ tiên báo ân, kết hợp với hắn, sinh một nam một nữ cho thư sinh. Nhưng sau khi hồ tiên đưa nhi nữ cho thư sinh rồi cuối cùng đi xa.
– Tử Xuyên, ngươi không phải thần cường đại nhất, ngươi là tiểu thư sinh của ta. Ta trả Tuyết Tình cho Giang gia các người, từ khi đó tình cảm chúng ta đã đến cuối.
Giang Nam đi song song cùng Giang Tuyết, châm chọc nói:
– Tiểu thư sinh kia dù gì không xứng với hồ tiên…
– Đừng nói vậy!
Giang Tuyết nghiêm túc nói:
– Ngươi nói thế nghĩa là nghi ngờ ánh mắt của ta? Tiểu nam nhân mà ta nhìn trúng là nam nhân xuất sắc nhất trên đời, hắn là thần linh cường đại nhất, hắn là dũng sĩ có thể xoay chuyển Càn Khôn, đảo điên hết thảy! Hắn là tình nhân hoàn mỹ nhất, dịu dàng nhất. Nhưng mà…
Ánh mắt Giang Tuyết buồn bã:
– Nhưng khi hắn cần ta nhất thì đạo tâm của ta bị thù hận che mờ, chỉ biết lo báo thù. Khi ta báo thù xong, thỏa mãn rồi đi tìm tiểu nam nhân mình yêu, hắn đã có nữ nhân khác.
– Có lẽ ta không nên chọn báo thù mà là làm bạn bên cạnh hắn, cùng hắn cố gắng, cùng phấn đấu. Có lẽ nếu như vậy tình hình bây giờ đã khác.
– Tiếc rằng ta không yêu hắn nhiều như nữ nhân kia yêu hắn. Nàng có thể vứt bỏ tất cả canh giữ bên cạnh hắn, yên phận làm thê tử, còn ta thì không thể. Ta có chí hướng của mình, có dã tâm riêng. Ta không thể nào làm một thê tử hiền lành chờ bên cạnh hắn.
Mắt Giang Tuyết mông lung như trong cơn mê:
– Nếu vậy… Ta sẽ làm nữ nhân khiến hắn mãi mãi không quên.
Giang Tuyết nhìn Giang Nam, mỉm cười, vuốt ve gò má hắn.
Giang Tuyết quyến rũ nói:
– Không chiếm được mới là tốt nhất. Tiểu nam nhân của ta, ngươi sẽ như thư sinh trong tiểu thuyết chí dị, nhớ ta như thư sinh nhớ hồ tiên, mãi mãi không quên được ta. Hôm nay qua đi, trong mắt ta thì ngươi là đạo hữu, còn trong mắt ngươi thì ta từng là thê tử của ngươi, mẫu thân của nữ nhi. Đối với ta thế là đủ.
– Hỡi người yêu, xin đừng ngăn cản ta chứng đạo.
Giọng Giang Tuyết hết sức dịu dàng:
– Nếu có kiếp sau ta sẽ không để Hiên Vi chiếm trái tim ngươi trước ta.
Giang Nam đứng trên mặt biển nhìn Giang Tuyết đi xa.
Mi mắt Giang Nam rũ xuống. Bên ngoài Đông Cực thánh cảnh, các tồn tại cường đại ứng kiếp tìm đến dần thấy nghẹt thở, áp lực không thể tưởng tượng đè lên trái tim bọn họ, đè đạo tâm.
Nỗi sợ hãi vô biên ùa đến, quấn chặt bọn họ, khiến họ như rơi vào bóng tối vô tận, có vùng vẫy thế nào cũng không bắt được cọng rơm cứu mạng.
Đó là hắc ám, nỗi sợ như thế nào? Thiên Quân cổ xưa núp trong hư không cũng không vùng thoát được.
Giang Nam nhắm mắt lại, giọng khàn đục vang bên tai mỗi người:
– Tỷ tỷ của ta sắp chứng đạo Thiên Quân.
– Các người lại đây kết thúc nhân quả đi. Đừng sợ, ta sẽ không giết các người, nhưng đừng làm quá. Nếu quá đáng, các người sẽ hối hận tại sao sinh ra trên đời.
Không khí yên lặng.
Bên ngoài Đông Cực thánh cảnh, có người thử rời đi nhưng hoảng sợ phát hiện hư không tựa vách tường cực kỳ dày nặng, không xuyên qua được. Không khí tuyệt vọng lan tràn trong đám người.
Những Thiên Quân cổ xưa từ xa đến e bản lĩnh xuyên qua vách hư không bao phủ Đông Cực thánh cảnh, nhưng ai dám làm?
‘Quái vật’ mạnh nhất từ khi Tiên giới sinh ra đến nay đang tọa trấn trong Đông Cực thánh cảnh, tỏ rõ nếu ai xuống tay với Giang Tuyết là giết kẻ đó. Nhưng nếu bỏ đi, báo hại Giang Tuyết không độ qua kiếp số, không chứng đạo Thiên Quân được thì cũng sẽ bị làm thịt.
Trong khoảng cách gần như vậy, đám Thiên Quân cổ xưa chưa ra khỏi vách hư không đã bị Giang Nam giải quyết.
Ai dám xuyên thủng vách tường bỏ đi?
– Rốt cuộc đây là kiếp số của ai?
Có người cười khổ nói:
– Chúng ta đến giết người, giáng kiếp cho người ta, bây giờ ngược lại…
mấy người khác cười khổ, cuối cùng một Tiên Quân phập phòng lo sợ đi vào Đông Cực thánh cảnh, cẩn thận tới gần Giang Tuyết.
Tiên Quân run giọng nói:
– Chúng ta chỉ là nhân quả nhỏ, còn nhớ lúc trước nàng dẫn đại quân Huyền Châu giết đến La châu, Tiên Vương bị nghiền dưới bánh chiến xa của nàng không? Đó là ta…