Giờ ta không cần lo bọn họ chạy lung tung, gây ra rắc rối
Nguyên Mẫu điện chủ mỉm cười nói:
– Ngươi yên tâm, bọn họ đi ra sẽ không tính sổ với ta mà cho rằng là ngươi hại họ bị nhốt nhiều năm
Có muốn tính sổ thì cũng là tìm ngươi
Giang Nam xoe tròn mắt, giây lát sau thở hắt ra:
– Nguyên Mẫu có thể chủ trì Đạo Quân điện nhiều thời đại quả nhiên không uổng danh, thủ đoạn này làm người ta khâm phục
Điện chủ, ta đã đến điểm cuối Thông Thiên các, thấy tận cùng đại đạo trong lòng hai điện chủ
Nguyên Mẫu có muốn biết không?
Nguyên Mẫu điện chủ tò mò hỏi:
– Có thể nói cho nghe không?
Giang Nam lắc đầu:
– Đạo không thể nói nhưng có thể biết
Thần thức Giang Nam dâng lên bao phủ Nguyên Mẫu điện chủ trong thần quang
Thần thức rơi vào đầu Nguyên Mẫu điện chủ, bày ra hai dị tượng
Người Nguyên Mẫu điện chủ run lên, trong đầu thấy hai bức dị tượng, cảm giác xung quanh không còn gì tồn tại, nàng chìm đắm trong đạo, say mê nó
– Nữ nhân ngốc, tận cùng đại đạo của hai điện chủ còn nhiều thiếu hụt, đủ làm khó nàng một thời gian
Khi nàng tỉnh lại có lẽ đã qua mấy ức năm
Giang Nam xoay người đi ra ngoài điện:
– Nên rời đi, hơn một trăm ức năm, ta cảm thấy thật là thương hải tang điền
Bên ngoài Đạo Quân điện, Giang Nam nhìn Thiên Phi Đạo Tôn vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn giáo chủ trước đại điện
Theo thời gian trôi qua, thời đại tiên đạo không ngừng biến đổi, tất cả in vào con ngươi nữ nhân đứng trước Đạo Quân điện
Nhưng nàng không nhìn đại đạo thời đại tiên đạo thay đổi, nàng chỉ chờ người yêu quay về
– Thiên phi
Giang Nam đứng bên cạnh Thiên Phi Đạo Tôn, lấy bức tranh Thái Khư chứng đạo ra đặt vào tay nàng
Giang Nam im lặng giây lát, nói:
– Người nàng chờ sẽ không quay lại
Người Thiên Phi Đạo Tôn run lên, biểu tình nghiêm túc nói:
– Ta biết, nhưng
Lỡ như
Lỡ như hắn trở về thì sao?
Giang Nam giật mình, lắc đầu bước đi đến thời đại tiên đạo
Thiên Phi Đạo Tôn giở cuộn tranh ra, nhìn nam nhân trong tranh, người khẽ run
Thiên Phi Đạo Tôn thẫn thờ nhìn
Thiên Phi Đạo Tôn ngước nhìn bóng lưng Giang Nam đi xa, giọt nước mắt rơi trên mặt nam nhân trong tranh
Thiên Phi Đạo Tôn nhỏ giọng nói:
– Là ngươi sao? Ngươi đã về, khuôn mặt thay đổi, mang theo bức tranh ta tặng ngươi quay về
Giang Nam như sao băng bay xa, xông vào Tiên giới, Đại La Thiên, tìm Thị Hiên Vi
Giang Nam ôm chặt nữ nhân vào lòng thật lâu không muốn buông
Thị Hiên Vi vùng vẫy giây lát không thoát được, đành mặc cho Giang Nam ôm siết
Thị Hiên Vi cười nói:
– Đã lâu lão gia không thân thiết như vậy
Giang Nam thở phào, lẩm bẩm:
– Phu nhân, trăm ức năm qua đi, ta phát hiện người ta yêu nhất là các người, không nỡ buông tay
Thị Hiên Vi im lặng giây lát sau, nói:
– Mới hơn một vạn năm, làm gì lâu đến trăm ức năm? Lão gia, Tuyết tỷ tỷ sắp
Chứng đạo Thiên Quân
Giang Nam lặng yên, thầm tự giễu:
– Giang Tuyết tỷ tỷ sắp chứng Thiên Quân? Ta dù gì không phải là Giang Thái Khư
– Giang Thái Khư có thể lưu luyến bụi hoa, yêu nhiều nữ nhân mà vẫn ung dung bình tĩnh
Trong lòng ta chỉ có hai nữ nhân đã chật vật như vậy
Thị Hiên Vi nhẹ giọng nói:
– Lão gia, Tuyết Tình đã đi chỗ Tuyết tỷ tỷ, kết thúc tình mẫu nữ
Bây giờ chỉ chờ lão gia đi, chấm dứt tình duyên
Giang Nam nhẹ gật đầu, cổ họng khô khốc nói:
– Ta sẽ đi, đi
Giang Tuyết ở trong thánh cảnh thuộc loại hiếm có trong Tiên giới, tên là Đông Cực thánh cảnh, nằm ở vùng cực đông đại lục Tiên giới bao la bát ngát
Bên trên có vô số ngân hà tinh hệ quay quanh xoay tròn, Đông Cực thánh cảnh tự thành một giới
Hoa thơm chim hót, tiên thú khắp nơi
Có con rùa to phập phềnh trong biển như các đại lục
Có rồng lặn dưới đáy biển, chế tạo long cung
Có thải phượng vẫy vùng