Trăng sáng sao thưa, đỉnh vách núi nam nữ đồng thời ngồi bên vách núi.
Cái đầu nghiêng ở đầu vai Miêu Nghị, Ngọc Nô Kiều nửa rúc vào trên người hắn nhìn tinh tinh, thấy ngọc điệp được đưa tới trước mắt, nàng cũng hỏi giống như đúc với Pháp Âm;
– Cái gì vậy?
Miêu Nghị bình tĩnh đáp:
– Lễ vật cho nàng. Âm Hồn Thông Dương Quyết địa tự bộ.
Căn nhà tranh nơi chân núi. Cơ Mỹ Lệ ngồi chồm hổm trước bàn, mặt không thay đổi, điềm tĩnh không nao núng cầm tay áo, buông tay, pha trà, rất an tĩnh.
Miêu Nghị ngồi ở đối diện đưa ra một khối ngọc điệp, đẩy tới trước mặt nàng nói:
– Vạn Yêu Đại Pháp địa tự bộ.
Ánh mắt của Cơ Mỹ Lệ dừng một chút trên ngọc điệp, rót một chén trà hơi đầy, thử hỏi:
– Thiếp có thể đưa cho phụ thân chứ?
Miêu Nghị mỉm cười:
– Vốn là lễ vật tặng cho nàng, đã thành vật của nàng, nàng muốn tặng ai đưa ai tùy nàng.
Nói xong hắn bưng trà chầm chậm thưởng thức.
Lục Đại Kỳ Công địa tự bộ công pháp hắn vốn dự tính đưa đến Địa Ngục cấp cho đám người Cơ Hoan, nhưng mà Vân Tri Thu lại xen ngang một tay. Ngược lại không phải nàng ngăn cản hắn đưa cho đám người Cơ Hoan, mà là muốn hắn đưa đồ vật này cho đám người Cơ Mỹ Lệ làm lễ vật, để cho mấy vị thiếp thất tự mình làm chủ. Tuy rằng cuối cùng vẫn phải rơi vào trên tay đám người Cơ Hoan, nhưng đối với mấy vị thiếp mà nói ý nghĩa rất không giống nhau.
Đạo lý của Vân Tri Thu cũng rất đơn giản, Lục Đại Kỳ Công làm lễ vật vốn là lễ trọng, hắn và các nàng khó gặp mặt, cũng nên đưa chút lễ trọng. Lễ vật do các nàng đưa cho gia tộc và sư môn có ý nghĩa không bình thường như thế, ít nhất có thể khiến cho các nàng biết gả cho Miêu Nghị hắn không phải gả toi công. Kế đó cũng có thể đề thăng địa vị của các nàng ở gia tộc và sư môn. Mấy lão già này nếu như mong đợi có được thiên tự bộ thì tất nhiên cho mấy người các nàng sự ủng hộ lớn hơn, cũng có thể khiến cho các nàng hiểu hắn và các nàng khó gặp mặt không phải là không có nguyên nhân, suốt ngày âu yếm quấn quít lây nhau đến đâu lấy được Lục Đại kỳ công này chứ.
Có chút đạo lý không cần nói nhiều, Miêu Nghị cũng không phải người ngu, một chút liền thấu, chẳng qua là không giống như Vân Tri Thu thân là nữ nhân cẩn thận mà thôi. Hắn vốn dự tính hai bên đều tặng lễ vật, sẽ không bạc đãi mấy người thiếp. Mà thử nghĩ Vân Tri Thu đích xác có đạo lý như thế, cho nên tòng thiện như lưu, chỉ đưa cho đám người Cơ Mỹ Lệ là đủ rồi, bảo các nàng chuyển giao là thích hợp nhất đấy.
Mặc dù biết lễ này rất nặng, thế nhưng Cơ Mỹ Lệ ngay cả “Cám ơn” cũng không nói một tiếng, chỉ yên lặng thu ngọc điệp vào mà thôi.
Uống trà xong, Cơ Mỹ Lệ lại muốn giúp hắn châm trà. Miêu Nghị phất tay áo, đứng lên nói:
– Ta còn có chuyện, đi trước vậy.
Hắn đi tới cửa nhìn lại, thấy Cơ Mỹ Lệ vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ, không khỏi cười khổ:
– Không tiễn ta sao?
Cơ Mỹ Lệ lúc này mới đứng dậy đi tới đưa tiễn.
– Khi hai người đi ra khỏi nấc thang chổ tấm ván gỗ dưới nhà tranh, Cơ Mỹ Lệ đột nhiên lên tiếng:
– Nghe nói tình cảnh hiện tại của chàng không ổn, cẩn thận một chút.
Miêu Nghị cùng nàng nhìn nhau một hồi, “ừ” một tiếng xong nói:
– Ta phải đi rồi!
Nói xong hắn vung hai tay áo lên, xông lên trời.
Miêu Nghị bay lơ lửng trên không, cúi đầu nhìn một chút người phía dưới ngẩng đầu nhìn nhau, trong lòng thầm hít một tiếng, ngoại trừ Lang Huyên tỷ muội, cũng không biết có phải khoảng cách giữa những nữ nhân này có phải càng ngày càng xa rồi không? Tóm lại họ đối mặt mình cũng càng ngày càng trầm mặc rồi, dường như không tìm được tiếng nói chung gì, đều có vẻ rất an tĩnh, không quá lên tiếng nói chuyện.
Trong tinh không một đường đi tới, mấy nguời thiếp trước đó nhận được thông báo đều đi đến địa điểm ước định trước thời hạn để chờ đợi. Miêu Nghị đều ở cùng với mỗi một người hai ngày.
Một trạm cuối cùng định ngày hẹn Lan Hầu và Trương Thiên Tiếu, hai người ăn mặc hoặc đoan trang hoặc khoa trương sớm đã thay đổi, kinh doanh cửa hàng của Vô Lượng Đạo ở tại Thiên Nhai.
Miêu Nghị nói chuyện ước hẹn cùng hai người được hai canh giờ, hắn sau khi cáo từ chạy thăng tới Luyện Ngục.