Một nhánh cây cũng tương đương với thần binh bán bộ Chúa Tể, chẳng phải nói… Trình độ dẻo dai của rất nhiều khoáng thạch đã vượt qua thần binh Chúa Tể rồi hay sao?
Khó trách có thể luyện chế ra Chân Huyết Vương quan và thần binh Phong vương. Bởi vì tài liệu ở trong thế giới này, bên Hỗn Độn đại dương bọn họ không có cách nào so sánh được.
Đi trong rừng rậm một hồi, quả nhiên đã nhìn thấy một bộ lạc không lớn, những căn nhà do nham thạch, gỗ tạo thành, nhìn qua có chút đơn sơ.
– Có chuyện gì? Hai người này là ai?
Đi vào bên trong mấy bước, còn chưa tới trước mặt đám phòng ốc kia thì đã nghe được một đạo thanh âm như sấm rền vang lên. Ngay sau đó đã có một bóng người nhanh chóng đi tới.
Bóng người này uy mãnh cao lớn, cao chừng hơn hai thước, đôi mắt giống như đèn lồng, lóe lên kim quang sáng chói.
– Cường giả Bán bộ Phong vương?
Nhìn đối phương một cái, trong lòng Nhiếp Vân chấn động một cái.
Tráng hán trước mắt này không ngờ lại là cường giả Bán bộ Phong vương, mặc dù so với hắn bây giờ còn có chút không bằng. Thế nhưng ở trong một bộ lạc nhỏ trong núi rừng cũng đã nhìn thấy người mạnh như vậy. Chuyện này khiến cho hắn không thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung được nữa.
– Quán Lăng thúc thúc, hai người này là người mà chúng con vừa mới bắt được ở trên cây Địa Liên quả. Đang ăn Địa Liên quả, con hoài nghi là gian tế của Lạc Sơn Bộ!
Đứa bé thủ lĩnh trước đó lên tiếng, giống như đang giành công vậy.
– Đang ăn Địa Liên quả?
Tráng hán gọi là Quán Lăng hơi có chút kinh ngạc, lại khoát tay một cái với đám trẻ con này, nói:
– Các ngươi về nhà trước đi, hai người này giao cho ta xử lý!
– Vâng!
Đám trẻ con này dường như vô cùng nghe lời tráng hán này, nghe hắn nói như vậy, cả đám cũng không có nói nhảm nữa mà đồng loạt chạy tới những căn phòng phía sau. Một lát sau đã mất đi tung tích.
– Hai người các ngươi… Rốt cuộc là ai?
Mặc dù thân thể của Quán Lăng rất cường tráng, thế nhưng hắn cũng không ngu. Đương nhiên hắn nhìn ra hai người Nhiếp Vân không thuộc về cái gọi là Lạc Sơn Bộ gì đó, vì vậy hắn mới trực tiếp hỏi.
– Chúng ta… Không cẩn thận lạc đường, cho nên mới đi đến nơi này!
Nhiếp Vân nói.
– Lạc đường? Không cần lừa gạt ta, ngay cả Địa Liên quả cũng không nhận ra, trực tiếp ăn vào… Nếu như ta đoán không sai, các ngươi chắc chắn là người của những khác tiểu thế giới tới đây, đúng chứ?
Quán Lăng cười hắc hắc, hai mắt sáng lên, giống như đã nhìn thấu thân phận của hai người vậy.
– Ồ?
Nghe thấy đối phương thoáng cái đã nói ra được thân phận của mình, trong lòng Nhiếp Vân lập tức căng thẳng, sắc mặt tức thì thay đổi.
Quả thực là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, chẳng lẽ bởi vì ăn Địa Liên quả này mà bọn hắn lại bị đối phương thoáng cái khám phá ra được hay sao?
Hai nắm tay siết chặt, ánh mắt Nhiếp Vân chợt lóe, trong mắt lóe lên một đạo hàn mang.
– Không cần khẩn trương, những người tiểu thế giới khác tới đây cũng không có gì, ta cũng không phải là những Vệ đạo giả kia, cho nên sẽ không làm gì đối với các ngươi?
Dường như nhìn thấu được Nhiếp Vân khẩn trương, Quán Lăng nói.
– Ta không biết ngươi đang nói cái gì…
Mặc dù đối phương nói không coi vào đâu, thế nhưng Nhiếp Vân cũng không yên tâm, miệng chết cũng không thừa nhận.
Dù sao đối phương cũng không có cách nào phát hiện ra, nếu không thừa nhận thì đối phương nhất định cũng sẽ không có biện pháp. Nếu như đối phương quả có biện pháp xác nhận, cùng lắm thì để cho Nhiếp Đồng xuất thủ chém giết đối phương.