Dược Ly nghiêm nghị hỏi: “Thằng nhãi, mày là ai?”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Ông vẫn chưa có tư cách biết tôi là ai đâu”.
“Tôi hỏi ông, có phải Lưu Ba của Miêu Thành đang ở Dược Vương Cốc không hả?”
Dược Ly nhướng mày, thái độ cứng rắn của Dương Thanh khiến ông ta cảnh giác, chẳng lẽ Dương Thanh có bối cảnh mạnh mẽ gì đó thật ư?
Bằng không, tại sao Dương Thanh lại nói ngay cả ông ta cũng không có tư cách biết thân phận của anh chứ?
Dược Ly híp mắt: “Lưu Ba đang ở Dược Vương Cốc bọn tao, mày dám đến Dược Vương Cốc đòi người à?”
Ông ta cũng muốn xem xem có phải Dương Thanh có lai lịch khó lường thật không, nếu anh có địa vị lớn thật, đương nhiên anh sẽ không sợ tới Dược Vương Cốc, còn nếu anh giả vờ, chắc chăn anh sẽ không dám một mình đến đó rồi.
Nào ngờ ông ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã lạnh lùng nói: “Có gì mà không dám? Nếu ông không đến, tôi cũng định tới thảng Dược Vương Cốc rồi”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên tia sáng.
Thấy Dược Ly vừa hống hách vô cùng không dám ngông cuồng nữa sau khi cảm nhận được sự mạnh mẽ của anh, anh bỗng nghĩ ra một cách để †ìm được Lưu Ba rồi giết lão ta.
Có thể nói anh đã lừa được Dược Ly, nếu Dược Vương cũng bị anh lừa nốt, Lưu Ba còn đường sống à?
Đương nhiên, độ nguy hiểm khi anh đến Dược Vương Cốc cũng sẽ rất lớn, chỉ cần hơi sơ suất, có lẽ anh sẽ phải chôn xương ở đây.
Hoài Lam đang đứng cạnh lập tức cuống cả lên, vội nói: “Anh Thanh, anh không thể đến Dược Vương Gốc được, thủ đoạn của cốc chủ Dược Vương Cốc rất tàn nhẫn, nếu anh tới đó thì sẽ rất nguy hiểm”.
Cô ta nói rồi căm tức nhìn Dược Ly: “Nơi này là phủ Hoài Thành, anh Thanh là khách quý của ông nội tôi, các người không được đưa anh ấy đì!”
Dược Ly không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Dương Thanh đối mặt với ông ta, không hề sợ hãi.
Anh cảm nhận được khí thế rất mạnh trên người đối phương.