Tô Tuyết Nhi chợt như hiểu ra.
“Hóa ra đây chính là sức mạnh mà ông nội truyền cho mình…”
Cô lặng người mất một lúc, sau đó nhấc chân tiếp tục bước lên đỉnh núi.
Sau mấy tiếng, rốt cuộc Tô Tuyết Nhi cũng đi tới đỉnh.
“Tốc độ leo núi rất nhanh, xem ra lần này chúng ta sắp nghênh đón một người thừa kế trẻ tuổi.”
Trong mưa gió gào thét, một âm thanh khàn khàn giống như đã trải qua nhiều chuyện tang thương, lại mang theo sự ôn hòa và trấn định kỳ lạ vang lên trong lòng Tô Tuyết Nhi.
“Ai đó?” Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng hỏi.
“Bên ngoài lạnh lẽo, mời vào trong phòng nói chuyện.” Giọng nữ kia lại nói.
Mặt đất ở đỉnh núi lõm xuống, ngay sau đó một căn phòng nho nhỏ lập tức dâng lên từ dưới đất. Cửa phòng tự động mở ra, bên trong là một màu tối tăm.
Tô Tuyết Nhi đánh giá căn phòng này. Đây là một căn phòng nhỏ bằng gỗ thuần, thoạt nhìn thì rất bình thường không có gì lạ, nhưng đây là điểm cực Bắc, lại còn ở trên núi cao hình thành bên ngoài phi thuyền khổng lồ, nhà gỗ như vậy gần như không có khả năng tồn tại.
Tô Tuyết Nhi bước vào, bóng tối nơi đây cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió đập lên cửa sổ phát ra những âm thanh nhỏ nhẹ.
Lúc này, âm thanh kia lại vang lên trong lòng cô lần nữa.
“Hoan nghênh tiểu thư trẻ tuổi, xem ra cô có một người thân vừa mới vĩnh biệt cõi đời.”
“Đúng vậy, đó là ông nội tôi.”
“Nói vậy, cô là người xuất sắc nhất, nếu không… Ông nội cô đã truyền vị trí lại cho cha mẹ cô.”
“Tôi không tính là xuất sắc.”
“Ta đã thấy được phẩm chất khiêm tốn của cô, đây là một khởi đầu tốt. Tiểu thư, xin hãy đóng cửa lại, đến gần cái lò sưởi âm tường này.”
Tô Tuyết Nhi nghe lời đóng cửa lại, ngăn cách gió tuyết ở bên ngoài. Cô vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, bước chân nhẹ nhàng đi tới phía lò sưởi kia.
Người phụ nữ đang nói chuyện này… nếu như đó có thể tính là người, đang cầm một cây sắt, khơi lửa vụn trong lò sưởi.
Người nọ cũng không quay đầu lại, nói: “Trên người cô có mùi vị của gió, hãy tới đây giúp thổi ngọn lửa lên đi.”
“A, được.” Tô Tuyết Nhi nhẹ nhàng nâng tay.
Gió nhẹ thổi qua, lửa trong lò sưởi lập tức bùng lên. Ánh lửa xua đi bóng tối, cũng làm cho gian phòng thoáng ấm áp hơn.
Tô Tuyết Nhi đứng ở nơi đó, yên lặng quan sát đối phương.
Đây là một người già yếu, cực kỳ già yếu.
Bà ấy co rút người trong một tấm áo choàng rộng lớn, vẻ tang thương trên mặt giống như đao khắc hằn sâu vào những nếp nhăn.
Bà ấy không có mắt, không có mũi, ở vị trí của những bộ phận này đều trống rỗng.
Miệng bà ấy bị khâu sít lại.
Từ đầu tới chân, những bộ phận mà bà ấy để lộ ra ngoài đều đầy những nếp nhăn sít sao, giống như một quả quýt bị hút khô nước.
“Hy vọng bộ dáng của ta không hù dọa đến cô.”
“Không có.”
“Nếu như cô không biết nên nói chuyện gì với ta, thì có thể bắt đầu từ một vài vấn đề nhỏ trước.” Giọng bà lão ấy vang lên từ đáy lòng Tô Tuyết Nhi.
“Vì sao ngài lại thành như vậy?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
“A, những người thừa kế khác khi thấy ta đều run chân, nói hết yêu cầu là lập tức chạy trốn, hiếm có người nào hỏi tình huống của ta.” Bà lão khá bất ngờ, hăng hái đáp: “Nói cho cô biết cũng không sao, ta đã từng tham gia một trò chơi nho nhỏ, vì lấy được sự bất tử, vì có thể bảo vệ Cửu phủ lâu dài.”
“Trò chơi Người Bất Tử sao? Hình như đó là một cái bẫy đáng sợ.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Chờ đã.” Tô Tuyết Nhi chợt nhớ tới cái gì nói: “Tôi từng xem trò chơi Người Bất Tử mấy lần, nhưng dường như chưa bây giờ thấy bóng dáng của ngài.”
“Cô đương nhiên không thể nhìn thấy, ta tham gia trò chơi này đã từ mấy ngàn năm trước.” Giọng của bà lão mang theo ý cười, nói: “Đúng vậy, vì sao ta lại tham gia trò chơi nguy hiểm đó? Bởi vì sau khi tổng hợp, đối chiếu và phân tích, ta phát hiện ra viên đan Trường Sinh của bọn họ, ngoại trừ có tác dụng phụ quá lớn ra, thì quả thật là vật phẩm kỳ diệu nhất gần đạt tới sự bất tử.”
“Bộ dạng này của ngài, là bởi vì tác dụng phụ sao?”
“Đúng vậy, các bộ phận xảy ra vấn đề, nhưng ngay từ đầu ta đã xử lý toàn bộ rồi, lại dùng bí pháp và những loại thuốc đặc biệt, cho nên ta vẫn có thể sống tới ngày nay.”