Thi Liên Vân nếu đã chọn cách tự sát, theo tính cách của hắn, không thể có khả năng hắn cố tình đâm đao chệch vị trí, nhưng nhìn vào kết quả vết thương, rõ ràng là có hơi nghiêng đi, có vẻ đường đao đã lệch khỏi vị trí mà Thi Liên Vân muốn đâm.
Nếu thật sự như thế, viên đá nhỏ này nhất định có liên quan đến việc đường đao bị chệch hướng.
Kiếp trước Hàn Mạc đã xem qua vô số bộ phim trên truyền hình, cũng đọc nhiều tiểu thuyết, trong đó có thể dùng hoa lá đả thương tính mạng con người, những công phu đó đều vô cùng kỳ diệu, chỉ có điều sau khi Hàn Mạc xuyên việt đến đây, tuy rằng có trông thấy những môn võ công khiến hắn khiếp sợ, như võ công Quỷ dị của Bạch Dạ Lang nhưng nói một cách tổng thể võ công của thế giới này vẫn là rất đơn giản, mọi người đều có thể tiếp thu.
Nhưng sự xuất hiện của viên đá này, lại khiến hắn có chút kinh ngạc. Tuy không tận mắt chứng kiến, nhưng hắn có thể tưởng tượng thấy, có người cố tình phóng viên đá này ra, âm thầm cứu Thi Liên Vân một mạng.
Nếu thật sự như thế, thì người phóng viên đá này là ai mà võ công lại cao thâm như thế?
Lúc đầu Hàn Mạc nghĩ tới Bạch Dạ Lang, trong lòng hắn, người có được công phu này, không ai khác ngoài Bạch Dạ Lang, nhưng ý nghĩ này vừa đến hắn liền gạt ngay.
Bạch Dạ Lang đâu phải người như thế, ngày đó sở dĩ lão cứu mình, là do lão có hứng thú với Cách đấu thuật của mình, nên mới nhân tiện cứu giúp, còn đối với Thi Liên Vân, với tính cách cao ngạo của Bạch Dạ Lang, lão sẽ không bao giờ ra tay.
Nếu không phải Bạch Dạ Lang, vậy có thể là ai?
Hàn Mạc rất khó hiểu, đột nhiên có tiếng bánh xe khiến hắn đang trong tâm trạng trầm tư bổng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, con tuấn mã của hắn đã quẹo vào một con phố, mấy cửa tiệm nhỏ vẫn chưa đóng cửa, còn có một hàng quán lộ thiên, vài ba người khách đang ở trong quán ăn mì với tương ớt, trên đoạn đường này đèn đuốc mờ mịt, phía trước mặt có một chiếc xe ngựa đang đi tới, trong đêm hôm khuya khoắt, sự xuất hiện của chiếc xe ngựa có hơi bất thường. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc nhíu mày, hắn đã nhìn rõ, người mã phu dáng dấp khôi ngô chính là Tần Sơn.
Tần Sơn tất nhiên cũng thấy Hàn Mạc, dừng xe lại, chắp tay cung kính chào:
– Hàn thiếu gia.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
– Thật đúng lúc, đã khuya thế này, ngươi làm gì tại chỗ này?
Hắn liếc nhìn cái xe ngựa, cũng không phải là chiếc xe đẹp đẽ quý giá gì, nhưng không biết người ngồi trong xe có phải là Tiêu Linh Chỉ hay không.
Hắn không cần nghĩ nhiều, tấm rèm trên xe ngựa đã được kéo xuống, hiện ra khuôn mặt tươi đẹp lạnh lùng của Tiêu Linh Chỉ, chân mày nàng hơi nheo lại, hạ giọng nói:
– Hàn đại nhân thật cao hứng, đã khuya thế này, vẫn còn đi dạo phố sao?
– Quân sư cũng không phải đang dạo phố chứ?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
– Nam nhân tối lửa tắt đèn đi dạo xung quanh cũng là chuyện bình thường, nhưng quân sư thân là nhi nữ, giữa đêm hôm thanh vắng mà đi lang thang trên phố, như thế hình như có chút gì đó không an toàn?
– Không an toàn?
Tiêu Linh Chỉ chăm chú nhìn Hàn Mạc.
– Trừ phi là Hàn đại nhân ức hiếp ta, nếu không ta sẽ rất an toàn!
Hàn Mạc lại hiểu hai chữ “ức hiếp” này theo nghĩa khác, bất giác hắn nhớ lại cảnh tượng mờ ảo lần trước tại hoa viên phủ Thái sư, khóe miệng bỗng nhếch lên cười:
– Quân sư xinh đẹp thế này, đến Hàn Mạc ta cũng không nỡ ức hiếp đâu.
Tiêu Linh Chỉ cắn đôi môi tô son đỏ thắm, trừng mắt nhìn Hàn Mạc một hồi, cuối cùng nói:
– Hàn đại nhân nếu rảnh, thì có thể… có thể vào trong xe ngồi một chút không?
Ngựa của Hàn Mạc đã đến bên cạnh cửa sổ, Hàn Mạc chăm chú nhìn Tiêu Linh Chỉ, cười dịu dàng:
– Cô nam quả nữ, cùng ở trong một xe, quân sư thật không sợ ta đột nhiên muốn ức hiếp quân sư sao?
– Ngài nếu đã không muốn thì thôi vậy.
Tiêu Linh Chỉ thờ ơ nhìn Hàn Mạc, buông rèm cửa xuống.
Hàn Mạc cười ha hả, liền xuống ngựa, chui vào trong xe, vừa vào hắn đã ngửi thấy mùi hương nữ sắc của vị tiểu thư xinh đẹp thông minh kia, trong xe lại rất tối, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy dáng người của Tiêu Linh Chỉ, trên mặt hắn có chút biểu hiện gì đó, nhất thời chưa thích ứng với bóng tối trong xe, thật khó nhìn cho rõ.
Hai người ngồi đối diện trong xe, trong bóng tối yên lặng, đùi của Hàn Mạc vô tình chạm phải đùi của Tiêu Linh Chỉ. Tiêu Linh Chỉ vội vàng tránh ra, xích vào bên trong một chút, làm Hàn Mạc cười ha hả.
Tiêu Linh Chỉ nuốt nước bọt, nói:
– Ngài đã có hôn ước với người khác, làm như vậy không sợ khiếm nhã sao? không sợ sẽ phụ lòng thê tử tương tai của ngài.
Hàn Mạc thấy Tiêu Linh Chỉ ngày thường lạnh lùng đột nhiên nói ra câu này nên có chút ngạc nhiên, trả lời:
– Quân sư dường như rất quan tâm đến những việc của ta, quân sư làm sao biết được ta đã đính hôn?
– Trong kinh thành có mấy ai không biết.
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng trả lời.
– Ta có nên chúc mừng ngài không?
Hàn Mạc nâng cằm, dựa vào vách xe, bây giờ hắn đã thích nghi với bóng tối trong xe, cho nên có thể lờ mờ nhìn rõ dáng người của Tiêu Linh Chỉ. Nàng hôm nay mặc váy màu vàng nhạt, mềm mại, thướt tha, eo thắt một sợi dây mảnh, bờ vai nõn nà tuy có dải lụa mỏng che lại, nhưng không làm mất đi vẻ tròn đầy, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, trong bóng tối dường như càng tăng thêm nét mỹ lệ như sương như gió.
– Có lẽ sẽ có người chúc mừng, nhưng trong lòng quân sư chỉ sợ không có ý này thôi!
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười khe khẽ, thong thả nói.
Tiêu Linh Chỉ khẽ run lên, liếc mắt nhìn Hàn Mạc:
– Ngài… ngài nói bậy bạ gì đó?
Hàn Mạc mỉm cười:
-Quân sư là tôn nữ của Thái sư, lập trường của Thái sư chính là tuyệt đối không muốn thấy sự thành công của hôn sự này, quân sư lẽ nào không đồng ý vời chủ ý của Thái sư?
Tiêu Linh Chỉ giống như thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Thì ra… thì ra hắn ta có ý này”. Đột nhiên lại cảm thấy trong lòng có cảm giác trống trải.
Sau một hồi trầm tư, Tiêu Linh Chỉ mới cắn răng nói:
– Nếu ngài đã nói như thế, ta cũng không cần phải phủ nhận, không sai, Tiêu gia ta không hi vọng Hàn gia các ngài liên minh với Phạm gia!
Hàn Mạc nhún vai, thản nhiên nói:
– Chỉ đáng tiếc, không thể như ý nguyện của Tiêu gia rồi