Trong vòng một tuần, Hải Bang và Tào Bang đã sống mái với nhau ba, bốn lần. Hai bên đều tổn thất thảm trọng, lần nào cũng phải đánh cho ra ngô ra khoai mới chịu bỏ qua. Mỗi lần đối mặt với kẻ địch, các anh em trong cả Hải Bang và Tào Bang đều nhớ tới ý chí chiến đấu và lực sát thương từ việc chiến đấu tập thể của Lang Quân, ai đó sôi trào nhiệt huyết, coi các anh em trong Lang Quân thành thần tượng.
Tiếc rằng người của Hải Bang và Tào Bang không phải các anh em trong Lang Quân. Một số người không được tận mắt chứng kiến Huyết Lang ra tay, không được chính tai nghe thấy những lời nói của Huyết Lang ở Bạch Hổ Đường. Khẩu hiệu của Lang Quân chỉ hướng về người của mình, tất nhiên là Hải Bang và Tào Bang không thể phát huy ra được nhuệ khí và sức chiến đấu như các anh em Lang Quân.
Hải Bang và Tào Bang đánh nhau một tuần, còn kẻ đầu sỏ Đông Phương Hạ thì lại thảnh thơi suốt một tuần. Anh rảnh rỗi chẳng có gì làm, bèn tới võng đạo thăm hỏi tình hình của các anh em bị thương, nếu tâm trạng tốt thì còn đích thân huấn luyện những người có khả năng nhận thức tốt, hoặc là dẫn Tiểu Lâm đi chơi khắp nơi. Đến tận khi tham quan hết các danh lam thắng cảnh ở Yên Kinh, Đông Phương Hạ mới đưa Tiểu Lâm tới đại học Yên Kinh.
Mặc dù Tiểu Lâm nhỏ tuổi hơn Mịch Ngâm, nhưng cả hai đều là con gái, bọn họ nhanh chóng chơi được với nhau. Vả lại, bọn họ đều là kiểu người nghịch ngợm, thiếu gì chủ đề chung. Quả nhiên, sau khi quen biết Đông Phương Mịch Ngâm, chơi ở đại học Yên Kinh chưa được bao lâu là Tiểu Lâm đã bắt đầu đuổi sư huynh của mình đi.
Đông Phương Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười rời khỏi đại học Yên Kinh.
Những ngày qua, mặc dù Đông Phương Hạ chỉ đi chơi, nhưng anh vẫn biết rõ tình hình của Hải Bang và Tào Bang. Bởi vì đã hao tổn không ít người, hai bang phái này sắp phải ngưng chiến. Sau khi suy đi tính lại, Đông Phương Hạ quyết định đổ thêm chút “dầu” cho bọn họ, để ngọn lửa này bùng cháy dữ dội hơn.
Đương nhiên, Đông Phương Hạ còn phải nghĩ cách để cuộc chiến giữa Hải Bang và Tào Bang kéo dài hơn nữa, như vậy thì Tào Bang sẽ không rảnh quan tâm tới Lang Quân, các anh em Lang Quân sẽ có nhiều thời gian để huấn luyện và điều trị vết thương hơn.
Chỉ cần cuộc chiến giữa Hải Bang và Tào Bang kéo dài một tháng thì thời cơ cũng chín muồi.
Thế nhưng, trong một tuần này lại xảy ra rất nhiều chuyện. Yên Kinh hỗn loạn, cả khu vực phía bắc cũng hỗn loạn. Ngày thứ ba kể từ khi Hải Bang và Tào Bang bắt đầu đánh nhau, các tỉnh phía bắc đột nhiên xuất hiện một tổ chức tên là “Minh”. Tổ chức này có sức chiến đấu mạnh mẽ, tốc độ nhanh chóng, chỉ mất ba ngày đã tiêu diệt một tiểu đường chủ ở khu vực Hoàng Hà, ép người của Tào Bang đầu hàng. Những người ngoan cố đều bị giết sạch, chết không toàn thây.
Tổ chức Minh ấy cực kỳ tàn nhẫn, thủ đoạn khiến người ta khiếp sợ.
Phía bắc xuất hiện Minh nhằm vào Tào Bang, còn ở ba tỉnh phía đông bắc lại xuất hiện một tổ chức tên là Thiên Đường. Thủ đoạn của những kẻ đó không khác gì Minh, nhưng đối tượng mà bọn họ nhằm vào lại là người của Hải Bang.
Sau khi tin này được truyền tới Yên Kinh, Tống Thành Hải và Tào Nghị Hùng đều vô cùng chấn động. Hai bên cho rằng đó là thủ đoạn của đối phương, thế là hận thù lại càng sâu sắc hơn. Tào Nghị Hùng còn thề không tiêu diệt Hải Bang thì sẽ không làm người. Những thành viên chủ chốt của bọn họ ở các tỉnh khác đã bị tiêu diệt hơn phân nửa, làm sao mà ông ta không tức giận cho được? Cộng thêm cả chuyện lúc trước, Hải Bang và Tào Bang rơi vào thế không đội trời chung.
Màn kịch này càng lúc càng đặc sắc rồi.