Bàn tay tinh tế giật nhẹ chiếc khăn lụa màu xanh ngọc, bao phủ lên đầu tóc nâu dài như sóng biển, sau khi chuẩn bị xong liền đi nhanh ra cửa.
Cô gấp đến nỗi không quan sát trước mắt thần đã vội mở cửa muốn lao ra.
Ngay lập tức liền bị một dáng người đứng trước cửa doạ cho giật bắn người.
Nữ nhân mi mắt buông dài, xương cốt như tuyết đọng, môi mỏng như cánh hoa khẽ mở, thoạt nhìn cực kỳ ôn nhuận ấm áp, mặc một chiếc áo dạ khoác bên ngoài hơi đậm màu, ánh sáng xung quanh càng khiến gương mặt thêm dịu dàng, sắc mặt vốn dĩ bình thản, nhìn thấy cô bỗng có sự thay đổi, trở nên khó coi, trở nên cứng đờ lạnh lẽo, trở nên… hoảng loạn bối rối như không kịp phòng bị.
Hạ Nhi vốn dĩ không cảm thấy gì, cô luôn nghĩ phải sống thế nào thì vẫn sống như thế, ngày tháng không có Khương Tình bên cạnh cô cũng không bị ảnh hưởng.
Thế nhưng, trước mặt cô…
Khương Tình xuất hiện rồi.
Hạ Nhi đứng tại chỗ, cô muốn tiến lên, nhưng hai chân như bị đóng đinh không thể nhúc nhích. Bờ môi run rẩy, răng hai hàm trên dưới va vào nhau không ngừng.
Đập vào tai là một âm thanh ôn nhuận trầm thấp không thể quen hơn, làm đau đôi tai cô.
“Em… định đi đâu?”
Hạ Nhi cắn môi, không nói.
E rằng chỉ có Khương Tình mới hiểu rõ tâm trạng của bản thân hiện tại, nó vô cùng… căng thẳng.
Càng tới gần nơi cô ở lại càng căng thẳng.
Chỉ cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn lại.
Hạ Nhi cũng vậy, trái tim như bị ai bóp chặt.
Những chuyện đã qua, những tình cảm chôn giấu ba năm qua đều trở thành gông cùm đè thẳng vào người khiến cô không sao thở nổi.
Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, cho dù trái tim đang run rẩy, cô đi đến trước mặt Khương Tình, khi ngước lên lần nữa, ánh mắt đã nhạt nhòa như nước lọc, khoé môi hơi giương lên, lời nói lạnh nhạt, làm người khác cảm thấy một sự kiên trì cực độ:
“Liên quan gì đến cô?”
Câu nói đó khiến hơi thở của Khương Tình bỗng trở nên dồn dập, trái tim như bị ong mật thiêu đốt, nhói đau một cái, sau đó là cơn đau kịch liệt dâng lên như sóng cuộn biển trào.
Có trời mới biết, khi cửa mở ra, trông thấy nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm suốt ba năm qua, bản thân Khương Tình đã hồi hộp đến mức nào. Thậm chí khi nghe giọng nói lạnh lẽo của cô cũng khiến trái tim Khương Tình trở nên tràn ngập thoả mãn.
Thời khắc này, Khương Tình bỗng cảm thấy toàn bộ các dây thần kinh của mình đều căng ra, tim đập nhanh, hơi thở dồn dập, huyệt thái dương giật lên từng cơn, lòng bàn tay cũng bắt đầu có mồ hôi.
Hạ Nhi lại vô cùng bình thản, cô hít sâu một hơi, không giận không bực ra lệnh:
“Tránh ra.”
Khương Tình cúi đầu ảo não cười một tiếng.
Đến lúc này Khương Tình mới ý thức được, dù mỗi ngày có xem ảnh cô bao nhiêu lần, dù trong mơ có ôm cô, hôn cô bao nhiêu lần, đều không thể khiến trái tim bản thân nổi sóng điên cuồng như giây phút này được nhìn thấy cô tận mắt.
Trái tim lại ẩn ẩn đau đớn.
“Bảo bối, tôi nhớ em. Nhớ đến đau thắt cả tim gan. Tôi không sợ em căm hận tôi, chỉ sợ trong lòng em không còn tôi nữa.”
Giọng Khương Tình có vẻ mỏi mệt, nhưng chất giọng trầm ấm vẫn cực kỳ dễ nghe.
Hai tay Hạ Nhi siết lại thật chặt, trên mặt vẫn giữ vững sự dịu dàng hòa nhã, cô trầm mặc không nói.
Khương Tình không rời đi, vẫn đứng trước cửa, bốn mắt đối diện nhau.
Hạ Nhi cứ đứng như vậy, bản thân đã rất ẩn nhẫn kiềm chế, bảo trì trầm tĩnh, nhưng chỉ cô mới cảm nhận được sự kích động trong thân thể cô đang bắt đầu khởi động chuẩn bị phun trào ra.
Đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình lúc này thản nhiên mà lạnh lẽo như băng, thanh nhã như dòng nước trên sông, ánh mắt đạm mạc, lạnh lẽo như vậy, lướt qua người cô lại sáng ngời như sao trên trời, lông mi dài như cánh phượng nhẹ nhàng rung động, vẫn còn dính bọt nước, như những hạt ngọc bị vỡ tan vậy.
Tay Khương Tình lần mò lấy thuốc lá, sau đó từ tốn châm thuốc, ngón tay đang run rẩy, qua mấy lần vẫn không châm được lửa.
Khó khăn lắm mới châm lên được, Khương Tình rít một hơi, làn khói thả ra bay tứ tung loạn xạ.
Chóp mũi Hạ Nhi lại ngửi được mùi vị như lan như sương thoang thoảng xen lẫn mùi thuốc lá thanh mát, cô cảm thấy đầu óc chao đảo, cố đè nén cảm xúc khác lạ xuống, lạnh giọng:
“Tôi không muốn trông thấy cô. Cũng chả có gì để nói với cô cả.”
Dứt lời, cô không định phí lời với Khương Tình thêm nữa, giơ tay chuẩn bị đóng cửa.
Thế nhưng ngay tức khắc, Khương Tình đã đưa tay chặn cửa lại.
Hạ Nhi thấy vậy, cắn răng dùng lực, quyết tâm muốn đóng cánh cửa lại cho bằng được.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười ôn nhuận lại rất thấp, giọng nói cực kỳ trầm ấm vang khẽ qua khe cửa:
“Nếu tôi muốn dùng sức với em, cánh cửa này chặn được tôi sao?”
Hạ Nhi cắn môi.
Trên người cảm thấy một hồi rét lạnh, giọng điệu này, sao mà giống chặn đường cướp bóc thế không biết.