Dương Khánh liếc mắt nhìn phản ứng của mọi người. Lại lên tiếng giội bồn nước lạnh đối với mọi người.
– Luyện Ngục vẫn là cần người trấn giữ đây, chuyện nhỏ như con thỏ không cần lao động chư vị, người ra ngoài xong, đội ngũ của Lục đạo tạm thời giao cho Lục đạo đại tướng quân đã ra ngoài trước một bước tự thân thống lĩnh, sau khi xong, đội ngũ lập tức quay trở về.
Miêu Nghị có thể làm chưởng quỹ phẩy tay phó mặc cho người làm giống như đem chuyện ném ra ngoài, cứ quản sát không quản chôn, hắn lại không thể không bày mưu tính kế, nếu không Miêu Nghị cần Dương Khánh hắn làm cái gì?
Ma đạo Tướng chủ Dạ Hành Không mày rậm tung bay, hừ lạnh nói:
– Hay là không tin chúng ta?
Mọi người ngồi hai bên, Dương Khánh đứng giữa trong đại điện, từ từ xoay người nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt thản nhiên nói:
– Muốn người khác tin tưởng mình, trước tiên tự bản thân mình nhất định phải lấy ra thái độ khiến cho người khác tin tưởng! Lời vô dụng nói nhiều thêm cũng không có ý nghĩa gì ta chọn thứ trọng yếu để nói. Thánh vương nói rồi, sau chuyện, mỗi bên Lục đạo đều cấp cho 500 ngàn cây Phá Pháp cung.
Nói xong ánh mắt quét qua phải quét qua trái nhìn mọi người đều lộ thần sắc kinh ngạc:
– Thánh vương xuất thủ có đủ rộng lượng chưa?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mỗi bên được 500 ngàn cây, sáu nhà chính là 3 triệu cây. Bộ hạ cũ của Lục đạo ở Luyện Ngục tổng cộng cũng chỉ có tám trăm đến vạn người. Sau chuyện này tương đương với gần nửa số người đó đều được trang bị Phá Pháp cung, cái này gần như là trang bị của cận Vệ quân rồi.
Đầu tiên là hưng phấn, tiếp theo là giội nước lã, hiện tại lại là dùng lợi thực lợi lớn quăng tới mọi người nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, không tiếp tục làm những ảo tưởng không thực tế đó nữa, đều rơi vào trầm mặc.
Dương Khánh cũng không nói thêm nữa. Chẳng qua là yên lặng quan sát phản ứng của mọi người, kết quả là có thể đoán trước, rất đơn giản, làm sao khiến cho bọn họ có lợi, làm sao đối với bọn họ bất lợi…Những lão gia hỏa này không đến mức không có cách nào phán đoán.
– Mang người đi ra ngoài dễ dàng, làm thế nào mang người về? Chúng ta sợ là cần phải thương lượng cho kỹ một chút.
Trường Tôn Cư trầm ngâm xong từ từ lên tiếng.
Ly Sinh yên lặng gật gật đầu nói:
– Không thể để cho người ra ngoài mang theo tinh đồ, về phần biện pháp giám thị, vì phòng ngừa có người đầu phục phản tặc bên đó, ở Địa Ngục đã nhiều năm như vậy chúng ta sớm đã thông thạo rồi.
Cách nói chớp mắt thay đổi, một đám người mồm năm miệng mười nghị luận.
Dương Khánh trầm mặc không chen miệng vào, trong lòng thở dài, trăm vạn tinh nhuệ đại quân của Lục đạo là cái khái niệm gì? Cái này có thể nói đều là năm xưa liều mạng mới trốn khỏi đại kiếp, lại bị Thiên Đình nhiều lần thanh tiễu may mắn còn tồn tại lại, giờ phối hợp với Phá Pháp cung, phát điên lên, hình ảnh quả thật có chút máu tanh.
Dương Khánh cảm thấy lấy chừng mười vạn ra ngoài là đủ rồi, bởi vì Doanh gia thiết đặt bẫy rập như thế nào đi nữa cũng không có khả năng làm ra quy cách quá lớn đối với một vị Miêu Nghị nho nhỏ, nhiều lắm điều động thêm một số cao thủ tránh khỏi thất thủ, nhưng mà Miêu Nghị lần này lại điều động trăm vạn đại quân tinh nhuệ, xem ra thật đúng là muốn giết người bày ra bẫy rập không chừa mảnh giáp, cái tên đó điên rồi!
…
