Từ Đường Nhiên bĩu môi lên tiếng hỏi.
Tú bà nép qua một bên, khuôn mặt tươi cười giới thiệu:
– Đại gia, vị này chính là Như Sương, là cô nương mới vào của Tam Nguyệt lâu, đến nay vẫn chưa chính thức nhận khách. Hôm nay người này thuộc về đại gia rồi, cam đoan ngài hài lòng.
– Bớt nói nhảm đi, nói ba hoa chích choè cũng vô dụng, hài lòng hay không hài lòng chơi qua mới biết.
Từ Đường Nhiên không khách khí một tiếng. Đứng lên, vòng qua bàn đi tới bên cạnh nữ tử mặc áo choàng, đưa tay nâng cằm của cô gái đang cuối xuống, xé một cái trực tiếp kéo xuống mặt nạ của cô gái này.
Một khuôn mặt như hoa như ngọc hiện ra trong nháy mắt, mí mắt rũ xuống vẻ hơi xấu hổ, dường như không dám đưa mắt nhìn Từ Đường Nhiên. Mị thái dưới vẻ thẹn thùng đó khó diễn tả được khiến cho người khác nhìn hai mắt đều tâm thần nhộn nhạo.
Vừa nhìn cũng biết là hình dáng không có che giấu. Nói đến đây là đặc sắc của Quỷ Thị. Toàn bộ người ta lui tới Quỷ Thị đa số không dám lộ diện nhìn người, ngược lại thì các cô nương của các thanh lâu thản thản đãng đãng. Nhưng mà nói đi nói lại thì, khách không thấy được đẹp xấu cũng không vui lòng.
Rất đẹp! Từ Đường Nhiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn tú bà một cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm cô gái kia. Hắn từ từ giơ tay lên đẩy mũ áo choàng đang đội trên đầu cô gái.
Tú bà thấy được hình dáng của nữ tử âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Bà lại nhìn nhìn Từ Đường Nhiên không tiếp tục hé răng, bèn che miệng cười trộm. Bà ta biết không cần nói nhiều nữa, đã hợp nhãn duyên của vị này, cũng có nghĩa là hợp khẩu vị. Cho nên bà lặng yên không một tiếng động chủ động lui xuống, tránh làm phiền nhã hứng của khách, nhân tiện đóng lại cửa phòng.
Từ Đường Nhiên cũng toét miệng từ từ lộ ra một nụ cười mập mờ.
– Mỹ nhân, biết hát chứ?
Như Sương khẽ lắc đầu:
– Không ạ!
Từ Đường Nhiên mặt kề gần hỏi:
– Vậy nàng biết gì chứ hả?
Như Sương cúi đầu đáp:
– Thiếp vốn xuất thân vũ cơ, hơi thông vũ kỹ.
Vũ kỹ? Trong đầu của Từ Đường Nhiên nháy mắt trải qua “bất ngờ” của chuyến hôm nay, lóe lên lời dặn dò của Dương Triệu Thanh. Mí mắt đột nhiên nhảy dựng, ngay sau đó nhanh chóng che lại, khôi phục bản sắc diễn xuất, đưa tay lau một cái trên gò má Như Sương, cười phóng đãng nói:
– Vậy thì nhảy một chút xem nào.
Hắn xoay người trở về sau cái bàn, cười híp mắt chờ thưởng thức.
Như Sương cởi dây lưng tơ tằm cột trên cổ, hai tay dang xa áo choàng bó sát thân mình. Một tiếng “roạt” cất lên, áo choàng rơi xuống đất từ phía sau lưng nàng. Một người ăn mặc hở hang, hấp dẫn, dáng người xinh đẹp hiện ra. Dáng người vưu vật khó có được phối hợp với cách mặc như thế, khiến cho huyết mạch của người khác phun trào.
Ánh mắt của Từ Đường Nhiên có chút nhìn thẳng, rốt cuộc hiểu rõ nữ nhân này tại sao mặc áo choàng che đậy. Chính cách mặc bên trong và dáng người quyến rũ này, sau khi khách vào nhìn thấy thế nào cũng phải tranh đoạt.
Khi ánh mắt thèm thuồng đó của Từ Đường Nhiên đang quan sát đánh giá từ trên xuống dưới, Như Sương đã thành thực lui về sau, vòng eo mềm mại như rắn nước vậy vừa lui vừa từ từ uốn éo. Con ngươi trong ánh mắt càng trở nên câu người. Đầu lưỡi đỏ tươi kiều mỵ liếm môi, nhẹ nhàng tặng một nụ hôn gió.
Từ Đường Nhiên có chút miệng lưỡi khô khan, bưng trà ực mạnh một hớp, theo ngực mông nhấp nhô như sóng lang thang dạng ra của Như Sương, trong phòng dường như tràn trề một loại không khí tuyệt vời gần như khiến cho người khác nghẹt thở. Hô hấp của Từ Đường Nhiên cũng dần dần dồn dập, ánh mắt chăm chú vào trên người Như Sương đã khó có thể dời.