– Ba tháng?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt, từ khi hắn sống lại cho tới nay, trừ lúc bản thân niết bàn ra còn chưa bao giờ hôn mê thời gian dài như vậy. Xem ra lúc trước quả thực đã bị thương rất nặng, kịch độc bên trong đám máu màu vàng kia quả thực đúng là lợi hại!
– Nguyệt nhi đâu rồi?
Sauk hi biết mình đã hôn mê bao lâu, trong lòng hắn cảm khái một câu. Sau đó Nhiếp Vân lại ngẩng đầu lên, nhìn quanh đám người một chút, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại.
Trong đám người trước mắt không ngờ lại không có Đạm Đài Lăng Nguyệt.
– Tẩu ấy… Đi tìm phương pháp giải quyết độc từ đám máu màu vàng trên người ca ca!
Nhiếp Đồng do dự một chút rồi nói.
– Tìm phương pháp giải quyết độc? Xem ra độc trên người ta có lẽ là do nàng phong ấn a!
Nghe thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt vì mình mà bôn ba, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp.
Nàng đã quên đi quá khứ, có thể làm được điểm này cũng coi đã có một khởi đầu tốt đẹp.
– Lăng Nguyệt tẩu tử nói lại, bảo ca ca trong khoảng thời gian này nên nghỉ ngơi cho tốt. Ngàn vạn lần không nên dùng lực lượng, nếu không, một khi độc khí hoàn toàn bị vỡ ra. Cho dù chân chính tìm được phương pháp giải quyết, chỉ sợ khi đó cũng còn không có biện pháp nào cứu chữa được nữa.
Nhiếp Đồng nói một câu.
– Yên tâm đi, ta sẽ không lỗ mãng!
Nhiếp Vân cười một tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hai hàng lông mày lại nhướng lên:
– Phong ấn thế nào rồi? Trong ba tháng này dị tộc có lần nữa xâm lấn hay không?
Đây là chuyện mà hắn lo lắng nhất.
Từ trong miệng vương giả bướu thịt hắn đã biết được không ít tin tức. Hắn biết những người xâm lấn lần này tới cùng một thế lực, tên là Phổ Thiên gì đó. Thực lực của thế lực này cường đại vô cùng, thực lực của Bách Triết như thế, thế nhưng ở trong thế lực này rất có thể cũng không tính là cao thủ!
Chém giết nhiều người như vậy, một khi để cho người thế lực này biết được, lại lần nữa phái đội ngũ tới. Khi đó chỉ cần phái ra một cao thủ vượt qua Bách Triết, khi đó Hỗn Độn đại dương nhất định sẽ không chịu nổi. Rơi vào họa lớn ngập trời.
– Phong ấn Lăng Nguyệt tẩu tử đã lần nữa gia cố, trước mắt cũng không có dị tộc nào khác xâm lấn, cho nên ca ca cứ yên tâm đi.
Nhiếp Đồng khẽ cười một tiếng.
– Không thể xem thường, những dị tộc này dường như cùng một tổ chức rất lớn. Nhất định phải đề phòng trước..
Thấy đệ đệ không quá để ý tới chuyện này, Nhiếp Vân có chút cảnh giác nói.
– Được rồi.
Biết ca ca luôn luôn là người cẩn thận, cho nên Nhiếp Đồng khẽ gật đầu một cái:
– Ca ca, ca ca vừa mới khôi phục. Vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi!
– Không cần, thời gian dài như vậy không hoạt động. Ta cũng nên hoạt động một chút!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, sau đó lại đi ra ngoài.
Hôn mê ba tháng. Hắn cảm thấy cả người dường như có chút căng cứng.
– Đúng rồi, đây là nơi nào? Sao trong Tam giới ta chưa từng nhìn thấy qua một chỗ như vậy?
Đi mấy bước về phía trước, Nhiếp Vân dừng lại hỏi một câu.
Núi non trước mắt khắp nơi đều là hoa cỏ, trong không khí sinh ra mùi hương hoa thơm ngát, hết sức ưu nhã.
Cho dù thời gian tiến vào Tam giới hơi ngắn, thế nhưng rất nhiều nơi hắn cũng đã đi qua. Cho nên loại chỗ như thế này, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
– Đây là…
Nhiếp Đồng có chút lúng túng, do dự trong chốc lát. Không biết nên trả lời ca ca như thế nào.
– Đây là Linh Tú sơn…
Trong đám người có một đạo thanh âm thấy hắn không nói nên lời, cho nên mới nói thay hắn.
– Linh Tú sơn?
Nhiếp Vân nháy mắt, lại nhìn Nhiếp Đồng một cái. Sau đó lại liếc nhìn Linh Tú Đại đế ở trong đám người, khóe miệng nở nụ cười.