Phốc!
Quang mang vỡ nát, bàn tay của Nhiếp Vân hung hăng in vào trên lưng đối phương, sắc mặt Bách Triết đỏ lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng điên cuồng phun ra.
Từ khi chiến đấu cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy!
– Cơ hội tốt!
Nhiếp Vân đánh lén thành công, Đạm Đài Lăng Nguyệt và Nhiếp Đồng đều là siêu cấp cường giả, sao có thể bỏ qua cho cơ hội này chứ? Bàn tay cả hai đồng thời run lên, hai đạo kiếm khí đâm thẳng tới, phong kín toàn bộ con đường mà Bách Triết có thể trốn tránh.
Đạm Đài Lăng Nguyệt vừa mới đột phá Thiên Vị, còn không có binh khí thích hợp. Tuy rằng dùng chỉ làm kiếm, thế nhưng lực lượng lại còn mạnh hơn Nhiếp Đồng, thậm chí so với chưởng lực đánh lén của Nhiếp Vân càng thêm hùng hậu. Kiếm khí sắc bén tới mức ngay cả Hỗn Độn đại dương cũng phát ra tiếng run rẩy nhè nhẹ. Giống như cũng sắp bị kiếm chỉ của nàng xé tan vậy.
– A…
Ba mặt bị giáp công, Bách Triết giống như dã thú bị thương, hai mắt đỏ ngầu, miệng rít gào một tiếng, thân thể chợt co rụt lại, tránh khỏi kiếm khí mạnh nhất của Đạm Đài Lăng Nguyệt. Hắn không quan tâm tới chiêu số của Nhiếp Đồng, ngược lại bàn tay còn quay lại, chộp một trảo về phía Nhiếp Vân.
Công kích của Đạm Đài Lăng Nguyệt và Nhiếp Đồng đã phong tỏa tất cả con đường chạy trốn. Nhiều nhất hắn chỉ có thể né tránh được một đạo. Giữa hai đạo hắn phải lựa chọn nặng nhẹ. Hắn lựa chọn dùng thân thể chịu đựng chiêu số của Nhiếp Đồng, thậm chí còn nhân cơ hội tiến hành công kích đối với Nhiếp Vân.
Nếu nói trong những người đang chiến đấu với hắn, người hắn muốn giết nhất chính là ai. Như vậy nhất định phải là Nhiếp Vân. Nếu như không phải Nhiếp Vân đánh lén, cho dù không chiến thắng được hai người này thì hắn cũng có thể ung dung rời đi, không đến nỗi người bị thương nặng, tùy thời sẽ bị người ta chém giết như lúc này.
Xoẹt.
Kiếm khí của Nhiếp Đồng đâm vào trên thân thể của Bách Triết, một vòi máu lập tức bắn ra. Cùng lúc đó, trảo ấn của hắn cũng đã tới trước mặt của Nhiếp Vân, phong tỏa toàn bộ không gian chung quanh.
Bên trong một trảo này ẩn chứa tinh hoa và lực lượng của toàn thân Bách Triết, vừa mới xuất hiện thì Nhiếp Vân đã cảm thấy mình không thể thi triển thuấn di được. Cả người giống như đã bị giam cầm trong hổ phách. Toàn thân cứng lại, không có cách nào nhúc nhích.
– Lôi Đình Cửu Châu!
Hắn biết nếu như thực sự bất động, để mặc cho một trảo này của đối phương đánh xuống. Cho dù thực lực của hắn mạnh hơn nữa cũng sẽ vô dụng, nhất định sẽ bị giết chết tại chỗ. Vì vậy lúc này Nhiếp Vân cũng không để ý tới những người khác nữa. Hai mắt trợn lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ hung, tay đánh ra một quyền nghênh đón.
Đây là quyền pháp mạnh nhất của hắn, Lôi Đình Cửu Châu!
Mặc dù bên trong quyền này không có thế lôi đình, thế nhưng lại mang theo tất cả lực lượng của hắn vừa mới tấn cấp Phong vương. So với một chiêu Thiên Thủ sư vừa rồi càng thêm cường đại. Một chiêu xuất ra, cho dù là hắn cũng có cảm giác toàn thân như nhũn ra, lực lượng bị tiêu hao hết.
Ầm Ầm.
Quyền trảo giao kích! Lấy hai người làm trung tâm, không gian chung quanh trong nháy mắt sụp đổ, xuất hiện một cái Pháp tắc không bạch khu hình tròn.
– Rút lui!
Đám người Hỗn Độn vương đang chiến đấu với đám người Dị Tộc nhìn thấy vòng bạch không khu này. Hai con ngươi đều co rụt lại, miệng hô to một tiếng, sau đó đồng loạt lui về phía sau.
Ào!
Phản ứng của bọn họ rất nhanh, lùi cũng mau, cho nên không có bị tổn thương quá nhiều. Mà Dị tộc chiến đấu với bọn họ thì khác, ước chừng có mấy chục cường giả dị tộc đã bị đạo Pháp tắc không bạch khu này quét trúng, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã biến thành bụi bặm.
Pháp tắc không bạch khu, ngay cả pháp tắc cũng không có, thực lực của những người này ngay cả Phong vương cũng không có đạt tới, đương nhiên sẽ không đỡ được.