“Ta thề.”
Sói con của em thấy thư như thấy mặt.
Chiếc giường ở tỳ châu mấy ngày gần đây để trống, em tùy quân ngủ trong trướng, ngủ không được ngon.
Tiêu Trì Dã ngồi bên lửa trại đọc được dòng kia, nỗi chua xót trong lòng tan đi, biến thành một loại đắng ngọt của nhớ nhung. Lan Chu ngủ cũng dứt khoát phải ngủ trong ngực Tiêu Sách An hắn, không có hắn, cho dù ở trên giường Lan Chu ngủ cũng không ngon. Tay kia của Tiêu Trì Dã nhấc Mã Thượng Hành lên, uống một ngụm, đem tình cảm khắc chết ở trong ngực, tránh cho mình xúc động quá mức. Hắn vừa uống vừa đọc.
Tiên sinh giữ lại đao cho em, cựu thần Thiệu Thành Bích chết trận. Khuých Đô mọi chuyện suôn sẻ, đều nắm trong tay, không cần lo lắng. Viễn chinh gian khổ, anh nhất định phải bảo trọng. Nhị lang, nếu trận này đánh thắng, từ nay về sau ngày ngày tháng tháng thời thời khắc khắc hai ta sẽ không chia xa nữa. Mùa đông trở về nhà trong trướng có tình xuân sưởi ấm, đêm nào cũng mơ về anh.
Tiêu Trì Dã đặt túi rượu xuống, nhìn xuống dưới, Thẩm Trạch Xuyên dùng bút vẽ đôi tai rũ xuống và cái đuôi của con hồ ly, không kìm nổi lòng cười rộ lên.
Lục Quảng Bạch lấy củ khoai đập Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã chộp được.
“Trước mắt sẽ đến tháng 11,” Lục Quảng Bạch bóc vỏ khoai, “Chuyện bộ Mông Lạc, đệ có biện pháp gì không?”
Vị trí của bộ Mông Lạc đăc thù, thủ lĩnh Ba Nhã Nhĩ dành được đàn lạc đà này, nếu như đi theo A Mộc, vậy thì lương thực của A Mộc lúc này sẽ bớt túng thiếu. Cho dù là ngựa của Ly Bắc, hay là ngựa của Khải Đông, thực tế cũng không thích hợp đi Đại Mạc đường dài. Ba Nhã Nhĩ nếu có thể đưa bộ Mông Lạc nhập vào Ly Bắc thiết kỵ, không chỉ có lợi cho việc vận chuyển quân lương khi đối chiến, còn vô cùng có ích cho chợ chung trong tương lai.
“Nếu hắn đã sợ ta trở mặt,” Thẩm Trạch Xuyên tháo cái túi đi kèm với bức thư ra, bên trong là thịt bò khô xếp chồng lên nhau, hắn viết sáu chữ xong rồi xách túi ném cho Lục Quảng Bạch, “Ta đây sẽ trở mặt.”
Lục Quảng Bạch khách khí, Tiêu Trì Dã sẽ không tiếp tục khách khí nữa. Hắn có chín vạn thiết kỵ, một vạn Cấm Quân, còn có hai vạn Thủ Bị Quân Biên Quận, đến đây không phải để đàm phán. Lời ngon miếng ngọt của bộ Hồi Nhan cũng đã cho rồi, còn làm bộ làm tịch nữa, hắn sẽ dùng gậy lớn.
“Nói cho Ba Nhã Nhĩ, ” Tiêu Trì Dã bỏ miếng thịt bò vào miệng, nói, “Ta vội vàng về nhà đón tết. Nếu hắn muốn cộng tác với A Mộc, tối nay sẽ tiễn hắn một đoạn đường.”
Thần Dương gật đầu nhận mệnh, lui xuống đi gọi người truyền tin.
Đô quân đã rút lui, Đan Thành không có người đóng quân. Khi Thủ Bị Quân đôn châu vào thành, cả thành vắng lặng như tờ, vô số tin đồn về Phủ quân Thẩm Trạch Xuyên trung bắc, khiếp sợ cũng có, mà kính trọng cũng có, dân chúng tụ tập ở trong thành, khi đêm xuống có không ít người chạy đến Khuých Đô.
Đạm Đài Hổ biết rõ chuyện quan trong nhất chính là trấn an lòng người, lần này không dám làm qua loa, nghiêm lệnh giờ quy củ của Thủ Bị Quân. Hắn bị liễu không cho ăn mệt, lúc này đặc biệt mang theo huynh đệ Cấm Quân của mình, ban đêm ở đan thành không quấy nhiễu dân, ban ngày không làm dân sợ hãi.
Hơn một tháng nay Diêu Ôn Ngọc đều ở bên trong đọc sách, hôm nay đi tản bộ ở bên ngoài đan thành cùng Thẩm Trạch Xuyên, thấy dẫu vết loang lổ trên tường thành, nói: “Đan Thành có sợ hãi như không nguy hiểm, La Mục đã mang theo Thủ Bị Quân đến bên trong Hà Châu rồi, Khuých Đô tiếp đến khó đánh. Sáng nay nghe tin, Thích Thì Vũ cấp phát tam thư, giục Đại soái còn đang ơ Thiên Phi Khuyết về nhà.”
“Thích Thì Vũ nằm liệt trên giường, mang không được binh, ” Thẩm Trạch Xuyên ở dưới mặt trời phơi nắng, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, “Nam nhân trong nhà không ai bằng Thích Trúc Âm, nếu ông ta thực sự bãi chức Đại soái của Thích Trúc Âm, cũng không thể bãi bỏ được binh quyền Đại soái của tta.”
Yếu hại của Khải Đông nằm trong tay tta, cho nên phải đánh vào tâm lý của thích thì vũ.
“Cả đời của thích thì vũ nghiêng ngả đứng giữa hàn môn và thế gia, chỉ cần Phủ quân cho ông ta một lời hứa hẹn chắc chắn,” Diêu Ôn Ngọc di chuyển xe lăn, “Tòng long lên ngôi đã sớm vượt xa khả năng hộ giá.”
Văn chương nhất định phải viết, Thiệu Thành Bích xuất binh bại lớn, Khuých Đô đã sớm nát. Cái này rất tốt, Lí Kiếm Đình không phải là chính tông, Thẩm Trạch Xuyên cũng không phải là chính tông.
“Thích thì vũ lão luyện, biết rõ lời và hại. Lúc này ra nói với ông ta tòng long lên ngôi, ông ta chưa chắc dám trả lời.” Thẩm Trạch Xuyên thẳng lưng nhìn không ra từng bị thương, “Tiết Tu Trác muốn La Mục, ta cho hắn.”
Khuých Đô muốn tên la lục mục này, Thẩm Trạch Xuyên không tiếc.
Lương thực Trà Châu là do Thẩm Trạch Xuyên mở, Thái Vực là do Thẩm Trạch Xuyên trừ, sau đó phục hưng sự nghiệp vẫn là do Thẩm Trạch Xuyên trợ, La Mục chốn nhanh như vậy, chính là vì hắn không thể cạy được. Hắn từng đi theo thái vực, hiện tại đi theo hắn đều là thổ phỉ.
“Nhưng ta muốn Giang Thanh Sơn, ” Thẩm Trạch Xuyên quay đầu, “Không biết là Tiết Tu Trác có bỏ được hay không.”
Khuých Đô càng ngày càng hiu quạnh, trước mắt đã vào tháng 11, phố xá vắng vẻ không ít. Tin tức nghịch tặc đánh tới đan thành truyền khắp nơi, nếu không có đô quân đóng trong thành, chỉ sự cũng sẽ rối loạn. Dù vậy, lòng người vẫn nao động.
Khổng Tưu đổi chiếc áo choàng giày, trước khi vào cung, nói với Sầm Dũ: “ Năm nay tuyết muốn rơi sớm.”
Sầm Dũ ngửa đầu nhìn trời, trong lúc nhất thời mơ hồ không rõ, Khổng Tưu nói chính là hôm nay, vẫn là Đại Chu. Hắn than một tiếng, nâng cánh tay khuyên nhủ: “Đi thôi.”
“Ta viết thư cho Thích Thì Vũ, ông ta bảo con quay về, ” Khổng Tưu thượng giai, “Nói là bệnh không rời khỏi giường.”
“Bệnh của ông ta nặng lên thật đúng lúc.” Sầm Dũ kéo áo choàng châm biếm nói.
Khổng Tưu đi chầm chậm, nói: “Thích Thì Vũ là cáo già, nói là gặp gió thì bện càng nặng, chẳng thà nói là người khôn giữ mình. Thích Trúc Âm không xuất binh, ông ở nhà biết rõ ràng, thế nhưng cũng phải đợi chúng ta viết thư đến, mới giả bộ giả tích mắng chửi.” Hắn thở dài, “Đây là đang muốn lòng vòng để nâng giá với chúng ta.”
“Rồi ngươi xem, nếu Hoàng Thượng thật sự phong tước như ý nguyện của ông ta ” Sầm Dũ nói, “Ông ta lại không dám muốn!”
“Vẫn là phải phái người biết ăn nói qua, ” Khổng Tưu bước vào cánh cửa, “Ta vốn để Sùng Thâm đi, khả hắn tư lịch không đủ, không ép được thích thì vũ. Chọn đi chọn lại, vẫn là Vạn Tiêu thích hợp.”
Sầm Dũ nghe được tên của Giang Thanh Sơn, mới nhớ ra, nói: “Vạn Tiêu mới gửi thư đến, nói hắn vợ có thai, lúc này sẽ không đi xa.”
“Triều đình không có người, hắn không đi, ” Khổng Tưu chỉ tay về phía tường cung, “Thẩm Trạch Xuyên đên rồi. Ta nghe nói mẫu thân Vạn Tiêu nói chuyện tình nghĩa, thật sự không được, thông suốt suy nghĩ của lão phu nhân, nếu không đi, bảo Vạn Tiêu mang theo phu nhân đi cùng.”
Vợ của Giang Thanh Sơn là Liễu Nương mới có thai, vẫn là nhờ thầy lang giang hồ đến xem chừng, trong nhà rất quý trọng, nhưng mà triều đình có lệnh, hắn không thể không tuân. Vốn đường xá xa xôi, hắn không thể mang Liễu Nương chịu mệt nhọc được, nhưng để Liễu Nương ở lại trong nhà, lại không biết mẫu thân sẽ để Liễu Nương ủy khuất như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên đưa người theo cùng.
Bên này Giang Thanh Sơn vừa bắt đầu đi, Ký nhiên bên kía cũng đã lên ngựa.
Đinh Đào mang theo Kí Nhiên đến Khải Đông, tta vội vàng trở về bái kiến chờ bị mắng.
“Phủ quân nói, nghe nói lão soái và Đại phu nhân gần đây sức khỏe không tốt, ” Đinh Đào hành lễ với Thích Trúc Âm, “Phủ quân không có gì tốt để đưa đến, liền bảo ta mang đại phu của mình đến để xem bệnh cho Đại soái và đại phu nhân.”
Thích Trúc Âm nhìn Kí Nhiên rất điềm tĩnh tự nhiên, không luống cuống, khí chất đặc biệt, thật sự có vài phần tiên khí. Cô nói: “Thẩm Trạch Xuyên thật sự không có người, ngay cả ngươi cũng phải đi ban sai.”
“Đại soái không biết, ta từ lâu đã là cận vệ của Nhị gia, ” Đinh Đào đem Kí Nhiên dẫn tới trước mặt Thích Trúc Âm, nói: “Vị này chính là đệ tử cuối cùng của Nhất Đăng đại sư.”
Thích Trúc Âm bị hai chữ “Nhất Đăng” đả động, thấy Kí Nhiên tuổi không lớn, nhân tiện nói: “…… Lão nhân hôm nay đang ngủ, trong chốc lát cùng ta vào hậu viện chào hỏi một cái, đương nhiên là có người tới đón.”
Đinh Đào và Kí Nhiên cùng nhau hành lễ.
“Đại phu nhân thông minh hơn người, lại quen thuộc sổ sách, tính nhẩm rất nhanh, ” Diêu Ôn Ngọc che miệng khụ hai tiếng, “Để cô ấy và Giang Thanh Sơn trò chuyện với nhau, chẳng qua là chuyện cực kỳ tốt mà thôi.”
Thẩm Trạch Xuyên đang đọc thư của Cát Thanh Thanh, nghe vậy chỉ vào Phí Thịnh: “La Mộng Chính đi được mấy ngày rồi?”
Phí Thịnh đáp: “Đã được nửa tháng rồi.”
“Hắn chính là kỵ rùa, cũng nên đến Khuých Đô rồi.” Thẩm Trạch Xuyên gấp thư lại, “Đám ô hợp phải muốn thủ cửa thành, vậy để cho chúng thủ. Dưới số tiền lớn đó là dũng phu hay là mãnh phu, ai cũng chưa chắc chắn được gì cả. Thần Uy mấy ngày nay cũng nghỉ ngơi một chút đi, làm quá chặt sẽ khiến cho tức nước vỡ bờ.”
Thẩm Trạch Xuyên không sợ ba hay bốn vạn tạp binh kia của Khuých Đô, nếu ý không qua được thì sau lưng còn có Tiêu Kí Minh làm chỗ dựa, chỉ cần ba vạn thiết kỵ đến hù dọa Khuých Đô thôi cũng đủ rồi. Tiết Tu Trác lợi hại, nhưng Tiết Tu Trác không có binh, Khuých Đô muốn cưỡng ép Khải Đông xuất binh, Thẩm Trạch Xuyên sẽ nắm chặt chuôi đao Thích Trúc Âm này, y không dùng được cũng không gấp, để ba mươi vạn đại quân đợi ở đó để trưng bày, Khuých Đô cũng đừng nghĩ đến chuyện Thủ Bị Quân Khải Đông có thể vượt qua Thiên Phi Khuyết, ở chỗ đó y đã cầu ổn thỏa rổi, thậm chí còn sắp xếp môt Hoắc Lăng Vân ở đấy.
“Đào Mính ở Tỳ Châu ăn được uống được, béo tốt rồi, người cũng nên vận động thôi.” quạt của Phủ quân đập khẽ lên bàn, “Suy cho cùng hắn cũng là châu phủ của một châu, cùng với dân chúng Hòe Châu thân như một nhà. Hòe Châu bạo động lớn như vậy, cho hắn mấy ngàn Thủ Bị Quân Trà Châu, để hắn trở về bình định tình hình. Nếu làm tốt ngày sau sẽ trọng thưởng, làm không tốt, thì đem một nhà già trẻ pử lại tỳ châu cho ta chăm sóc.”
Tiết Tu Trác muốn cắt đứt Hà Châu của Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên sẽ cắt đứt Hòe Châu của hắn. Hòe Châu giáp với Lạc Hà Quan, Lạc Hà Quan lại giáp với Tuyền thành nhà của Tiết thị, đây là cũng là vòng cung bao quanh giống như đường thương lộ Hòe Trà Tỳ.
Tiết Tu Trác cũng tốt, nữ đế cũng được thôi, trong cuộc đua này ai cũng đã lộ ra nhược điểm của mình. Đổi lại là trước kia, Thẩm Trạch Xuyên sẽ chẳng lo lắng gì, nhưng sau khi Thiệu Thành Bích chết, Phong Tuyền giống như một cái gai cắm ở chỗ không để người khác chú ý nhất.
Đã đâm thì thật sự sâu.