“Hiện tại, Huyết tộc cũng phải chịu quản lý của pháp luật.” Hạ Dận lạnh lùng.
“Ba trăm năm trước thì không có như vậy.”
Minh Thù không đồng ý: “Các ngươi ký kết hiệp ước, nhưng tôi không ký, Louis mưu quyền cướp ngôi, hắn ký hiệp ước nên không tính.”
Minh Thù mỉm cười: “Nếu ông dám dẫn bọn họ đi, tôi lập tức triệu tập toàn bộ Huyết tộc đánh lại một trận xem lần này ai có thể thắng.”
“Cô uy hiếp tôi!”
“Có qua có lại thôi.”
Mẹ nó, vừa rồi đồ ngu nào vừa đến đã dùng pháp luật uy hiếm trẫm!
Hạ Dận: “…”
Hạ Dận lui một bước, đồng ý để Minh Thù tiếp tục hỏi, nhưng không thể phát sóng.
Sau khi hỏi xong phải giao Huyết tộc cho bọn họ.
Minh Thù từ tốn nói chuyện: “Đổi thành khẩu phần lương thực, thân phận gì thì bấy nhiêu khẩu phần lương thực, các ngươi tự suy nghĩ, ta không quan tâm.”
Hạ Dận: “…”
Vậy mà không quan tâm.
Ánh mắt của đám Huyết tộc bên kia là sao.
Chỉ sợ cô là nữ vương giả.
Sau khi, Minh Thù làm rõ những chuyện năm đó thì thực sự giữ Huyết tộc, phải dùng khẩu phần lương thực đến đổi, bằng không ai cũng đừng mong dẫn những Huyết tộc này đi, quả thực như tội phạm bắt cóc chờ tiền chuộc.
Cô dùng bản lĩnh khó khăn lắm mới bắt được, tại sao phải tặng không cho Hạ Dận?
Đừng có mơ.
Cầm khẩu phần lương thực Hạ Dận đưa tới để đổi Huyết tộc, Minh Thù liền không thèm để ý để bọn họ mang Huyết tộc đi.
Hạ Dận: “…”
May là ông không phải sinh ra ở ba trăm năm trước, không cũng bị tức đến chết.
Thấy ánh mắt của Louis lúc gần đi, Minh Thù nhìn cực kỳ muốn xắn tay áo đến đánh hắn kéo giá trị thù hận.
Đây không phải là nghĩ, cô thật sự làm như vậy.
Kéo cũng kéo không được.
“Vi Hề, kịch hay còn ở phía sau.”
Louis tức giận nói: “Tôi sẽ không thua đâu.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng không chết.”
Minh Thù nhìn hướng Louis đi, vẫy vẫy tay: “Chúc anh may mắn.”
Luois cười lạnh.
Vốn dĩ Vi Hề cũng bị bắt đi, nhưng đợi khi Hạ Dận khôi phục lại tinh thần thì cô đã cao chạy xa bay, chỉ còn lại làn khói xe mịt mù.
Hạ Dận: “…”
“Tại sao em thả Louis đi?”
Từ ngữ Hạ Phù dùng có hơi đặc biệt, không phải giao nộp mà là thả.
Minh Thù cắn khẩu phần lương thực, chống cằm nói:
“Tôi cao quý, tôi lương thiện, tôi ngầu.”
Đó là bởi vì giá trị thù hận chưa đầy.
“Ăn nhiều quá nên đầu óc có vấn đề à?”
Tôi cao quý, tôi lương thiện, tôi ngầu cũng nói ra được, thật là không biết xấu hổ.
“Đầu óc cũng không thể ăn được.” Minh Thù rung chân nói.
Hạ Phù đá chân Minh Thù: “Nghĩ gì đó?”
Minh Thù vẫn rung chân: “Bạn học Hạ Phù, nhà cậu bên cạnh bờ biển sao?”
“Tôi ở nhà em.”
“Nhà tôi chỉ nuôi sủng vật.”
Sủng vật có nghĩa như nam sủng?
Hạ Phù vô tình nghĩ đến chuyện này.
“…” Sủng vật cái đầu cô.
Đừng cản lão tử, ta đây muốn giết chết cô ta.
“Tư Lạc và các cô đang làm cái gì?”
Hạ Dận nhìn phía sau xe, lạnh lùng hỏi.
Minh Thù giả bộ như nghe không thấy, cuối đầu ngắm phong cảnh.
Lúc Minh Thù về đến nhà, Hạ Phù thấy Minh Thù đang ở sau xe ôm Nguyên Tịch vào nhà.
Hạ Phù: “…”
Cô ta chui vào đấy lúc nào.
Hèn chi Tư Lạc cũng ở phía sau.
“Em cướp vợ người khác?”
“Cướp vợ là sao? Đây là tôi cứu đó.”
Nguyên Tịch cũng chưa đồng ý quen với Tư Lạc mà. Bông còn chưa có chậu thì tại sao trẫm không theo đuổi được.
Minh Thù nhìn chiếc xe đằng sau đã ngừng, thì liền ôm Nguyên Tịch chạy lên lầu.
Tư Lạc vừa xuống xe thì nhanh như chớp đuổi theo Minh Thù.
Hạ Phù im lặng nhìn cảnh tượng này.
Thôi được rồi, bỏ hết mấy cái hộp này là được chứ gì.
Dù gì cũng không phải tôi làm.