Liễu Quý phi khẽ cau mày, nói: “Hoàng thượng không hy vọng thần thiếp tới sao?”
Mặc Cảnh Kỳ cười khổ nói: “Trẫm… Thật sự còn đang nghĩ không hy vọng ngươi tới… Tới nhanh như vậy. Thụy Vân là ngươi phái người làm cho bị thương, đúng không?”
Liễu Quý phi khẽ nhướng mày, hất cằm lên, nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm từ trên cao, nói một cách thản nhiên: “Chuyện này không thể trách ta.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Mặc Cảnh Kỳ hỏi: “Vốn trẫm cho rằng, cái gì ngươi cũng không để ý. Hôm nay xem ra… Trẫm đã nhìn lầm rồi.”
Liễu Quý phi quay đầu nhìn Mặc Cảnh Kỳ, từ từ lộ ra một nụ cười giễu cợt, “Tại sao phải làm như vậy? Ta cũng muốn hỏi Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã phong hoàng nhi của ta là Thái tử, thì tại sao còn muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Lục hoàng tử? Hoàng thượng làm như vậy, là đã đặt ta và Thái tử vào đâu đây?” Trong mắt Mặc Cảnh Kỳ hiện ra một tia bi ai và lãnh ý, “Xem ra, mấy năm này trẫm đã quá sủng ái ngươi. Cho nên ngươi mới có thể quên một câu.”
“Câu gì?” Liễu Quý phi cau mày.
“Mưa móc lôi đình đều là quân ân.” Mặc Cảnh Kỳ nói: “Ngôi vị Hoàng đế là của trẫm, trẫm nguyện ý truyền cho ai thì truyền cho người đó. Trẫm thích phong ai làm Thái tử thì liền phong người đó làm Thái tử. Trẫm muốn cho, các ngươi không thể không nhận. Trẫm không muốn cho ngươi, các ngươi cũng không thể đòi!” Liễu Quý phi ngẩn ra, trên dung nhan trong trẻo lạnh lùng hiện lên một tia không vui. Người cao ngạo như nàng, ngoại trừ ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu ra, nàng đã quen cao cao tại thượng trước mặt bất kỳ người nào, kể cả thân là vua của một nước như Mặc Cảnh Kỳ, “Hoàng thượng nói như vậy là có ý gì?”
Mặc Cảnh Kỳ cười âm u lạnh lẽo, “Có ý gì… Ý tứ chính là… Cho dù ngươi giết Lục hoàng tử, thì trẫm cũng vẫn có thể truyền ngôi cho người khác. Cho dù ngươi giết hết tất cả hoàng tử, trẫm vẫn có thể truyền ngôi cho tôn thất. Về phần Thái tử của ngươi… Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa.”
“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Liễu Quý phi nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm, trên gương mặt mỹ lệ đều là khó hiểu. Giống như Mặc Cảnh Kỳ đã làm chuyện không có đạo lý vậy.
Mặc Cảnh Kỳ cười to lên, chỉ có điều, lồng ngực đau đớn gần như muốn nứt ra lại khiến cho tiếng cười của hắn tan thành từng mảnh nhỏ, “Tại sao? Rất nhanh… Rất nhanh ngươi sẽ biết tại sao. Mấy năm nay, Trẫm đối xử với ngươi không tệ, đáng tiếc, ngươi lại trả ơn trẫm như thế nào? Ngươi thật sự cho rằng sự nhẫn nại của trẫm dành cho ngươi là không có giới hạn sao? Ha ha… Ngươi muốn Thái tử ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, thật sự vì Thái tử sao? Ngươi muốn Mặc Tu Nghiêu… Ngươi nghĩ thật hay! Cho dù Trẫm có chết… Ngươi cũng phải ở cùng với trẫm!”
“Ngươi có ý gì?!” Liễu Quý phi kinh sợ. Thật ra, đương nhiên nàng biết Mặc Cảnh Kỳ có ý gì. Mặc dù Đại Sở không lưu hành chế độ tuẫn táng (chết theo), nhưng cũng có ví dụ một vài Hoàng đế trước khi chết đã hạ chỉ muốn phi tử trẻ tuổi được mình sủng ái nhất tuẫn táng. Nàng chỉ không thể nào tin được rằng Mặc Cảnh Kỳ sẽ có ý nghĩ như vậy mà thôi. Dĩ nhiên lại càng bởi vì vô luận như thế nào nàng cũng không nguyện ý tiếp nhận vận mệnh như vậy. Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nàng còn muốn nhận được tình yêu của Mặc Tu Nghiêu, còn muốn trở thành Định Vương phi. Sao nàng có thể tuẫn táng theo Mặc Cảnh Kỳ được?
Mặc Cảnh Kỳ cười to một tiếng, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Như vậy, càng xác nhận suy đoán của Liễu Quý phi. Sắc mặt Liễu Quý phi tái nhợt, trong đầu đang xoay chuyển thật nhanh. Một lúc lâu sau, nàng bỗng xoay người vội vã đi ra khỏi điện, nhưng lại vừa lúc đụng phải đám người Hoàng hậu cũng nhận được tin tức đang vội vã chạy đến. Hoàng hậu cau mày nói: “Liễu Quý phi, ngươi đang làm gì vậy?” Liễu Quý phi không rảnh nhiều lời với Hoàng hậu, nhìn nàng ta một cái rồi không nói một lời mà đi ra khỏi điện. Hoàng hậu nhíu nhíu mày, nhưng cũng lười so đo, liền dẫn người vào tẩm điện.
Đương nhiên, tin tức đại nạn của Hoàng thượng đã đến truyền đi rất nhanh. Không tới nửa canh giờ, dòng họ hoàng thất, tần phi có vị phân cao trong cung, hoàng tử, công chúa đều đến tẩm điện của Hoàng đế. Vốn tẩm điện đang trống không, giờ lại có đầy người quỳ trên đất. Ngay cả những lão nhân như Đại trưởng công chúa và Hoa Quốc công, cùng với người đặc biệt có thân phận hơi lúng túng hiện nay như Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng được mời tới đây. Chỉ có điều, khác với các Hoàng tử, Vương gia đang quỳ trên đất, Mặc Tu Nghiêu với mái tóc trắng, một thân áo trắng nhẹ nhàng, lại nắm tay Diệp Ly đứng chung một chỗ với Đại trưởng công chúa, tất nhiên, trên mặt cũng sẽ không có thần sắc bi thương không biết là thật hay là giả như mọi người.
Mấy ngày nay đều một lần lại một lần đau khổ giãy dụa, nhưng đến khi sắp chết thì ngược lại được yên bình hơn rất nhiều. Mặc Cảnh Kỳ mở mắt ở trong một chuỗi tiếng khóc nức nở, liếc mắt liền thấy được Mặc Tu Nghiêu nổi bật nhất trong số đó, khẽ mỉm cười nói: “Trẫm cũng biết ngươi vẫn sẽ đến tiễn trẫm một đoạn đường.” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày không nói gì.
Ngồi ở đầu giường Thái hậu đau thương khóc ra một tiếng, tiến lên cầm tay Mặc Cảnh Kỳ, khóc ra nước mắt, nói: “Hoàng nhi, con có gì muốn nói với mẫu hậu?”
Mặc Cảnh Kỳ nhìn Thái hậu lộ ra một nụ cười cổ quái, ánh mắt lướt qua người Thái hậu, nhìn về phía đứng đám người Mặc Cảnh Lê và Hoàng hậu ở gần đó. Sau khi chạy ra ngoài, Liễu Quý phi vẫn không thấy bóng dáng, nhưng lúc này, Mặc Cảnh Kỳ cũng không quan tâm đến tung tích của nàng ta, cuối cùng, ánh mắt chuyển từ người Liễu thừa tướng đến trên người các hoàng tử, công chúa đang quỳ trên mặt đất.
“Trường Nhạc……”
Đương nhiên, trong số các hoàng tử, công chúa không có bóng ảnh của công chúa Trường Nhạc. Từ nhỏ đến lớn, Mặc Cảnh Kỳ rất thương yêu đứa con gái này. Không chỉ vì con bé là đích nữ của Trung cung (cách gọi khác dùng để chỉ Hoàng hậu), mà hơn nữa, bởi vì con bé thông minh hoạt bát, luôn hiểu ý người khác. Cho dù Mặc Cảnh Kỳ sủng ái Liễu Quý phi, thì con gái do Liễu Quý phi sinh là Công chúa Trân Ninh cũng vẫn xếp sau Công chúa Trường Nhạc. Nhưng ngược lại, hắn cũng vô cùng tàn nhẫn với đứa con gái này, đơn giản vì con bé là đích nữ của Hoàng hậu, là cháu ngoại gái của Hoa gia mà hắn kiêng kỵ, cho nên hắn không thể để con bé ở lại kinh thành.
Nghe thấy Mặc Cảnh Kỳ gọi tên con gái, Hoàng hậu bi thương nghiêng mặt đi. Trên dung nhan già nua của Hoa Quốc công, gân xanh nhảy lên hai cái, nhưng vẫn không nói gì. Mặc Tiểu Bảo đứng bên cạnh Phụ vương và mẫu thân, mặc dù không biết rõ tình huống trước mắt có nghĩa gì, nhưng cũng cảm giác được bi thương và trang trong đó, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, rồi cũng không mở miệng nói ra Công chúa Trường Nhạc ở Ly thành.
Cuối cùng vẫn là Thái hậu thở dài, vỗ vỗ tay Mặc Cảnh Kỳ, nói: “Hoàng thượng đã quên sao? Số mệnh của nha đầu Trường Nhạc không tốt, đã mất tích ở Nam Chiếu rồi.”
Mặc Cảnh Kỳ nhắm hai mắt lại, làm như không nghe thấy lời của Thái hậu. Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ ba người Định Vương phủ như việc không liên quan đến mình, cùng với Tiểu hoàng tử và Tiểu công chúa còn trẻ người non dạ ra, mỗi người đều lo lắng nhìn nam nhân như đang hấp hối trên long sàng trước mắt chằm chằm. Cho dù hắn ta đã suy yếu đến nỗi ngay cả tay đều không thể nhấc lên, nhưng vẫn có thể quyết định vận mệnh của đa số mọi người ở đây.
“Hoàng hậu……” Một lúc lâu sau, rốt cuộc Mặc Cảnh Kỳ kêu lên.
Hoàng hậu nghe vậy, mới tiến lên, nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng có gì dặn dò?”
Mặc Cảnh Kỳ đã không còn khí lực để nói chuyện lớn tiếng, nên ngước mắt nhìn Thái hậu một cái. Thái hậu hơi không vui đứng dậy nhường chỗ cho Hoàng hậu, ngượng ngùng đứng bên cạnh.
Hoàng hậu ngồi bên giường bình tĩnh nhìn Mặc Cảnh Kỳ, hỏi: “Hoàng thượng có gì muốn nói với thần thiếp?”
Mặc Cảnh Kỳ giơ tay lên một cách khó khăn, kéo một tấm vải màu vàng sáng từ dưới gối ra, đặt vào trong tay Hoàng hậu một cách khó khăn, rồi nói: “Di… Di chiếu.” Nghe vậy, ánh mắt của mọi người ở đây đều co rụt lại, nhìn tấm vải màu vàng sáng trong tay Hoàng hậu kia chằm chằm. Cũng không ai biết Mặc Cảnh Kỳ viết di chiếu lúc nào, hơn nữa, lại đặt Di chiếu vào trong gối vào lúc nào.
“Đại trưởng công chúa… Hoa Quốc công… Định Vương… Làm chứng, Hoàng hậu… Tuyên đọc Di chiếu……” Mặc Cảnh Kỳ nói đứt quãng.
Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu nhíu mày hơi tò mò, cười nói: “Được, Bản vương bảo đảm sẽ để cho Hoàng hậu tuyên đọc hết Di chiếu một cách thuận lợi.”
Đại trưởng công chúa cũng gật đầu nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm đi.”
“Cựu thần tuân lệnh.”
Dường như đã hoàn thành xong một đại sự, Mặc Cảnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng khó coi, nhàn nhạt nói với mọi người: “Các ngươi đi đi… Trẫm muốn yên lặng ở một mình một chút……”
Mọi người đều khó xử, cũng không biết có nên lui ra vào lúc này không.
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm, rốt cuộc vẫn phải tiến lên phía trước, hỏi: “Con của ta ở đâu?”
Mặc Cảnh Kỳ nhìn hắn ta mỉm cười, dần dần, cười to ra tiếng.
Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: “Bản vương hỏi ngươi, con của ta ở đâu?”
Mặc Cảnh Kỳ lại chỉ cười không nói, máu tươi tràn ra khỏi miệng hắn liên tục không ngừng.
“Mặc Cảnh Kỳ……” Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà tiến lên muốn kéo vạt áo của hắn ta, Thái hậu vội ngăn cản con trai, “Lê nhi, con làm gì vậy?” Lúc này, mắt thấy Hoàng đế cũng chỉ còn lại một hơi, nếu để Mặc Cảnh Lê lôi kéo như vậy đến lúc tắt thở, thì chỉ sợ, vô luận Hoàng đế chết vì lý do gì, thì Mặc Cảnh Lê cũng đều không thoát khỏi tội danh phạm thượng hành thích vua.
Mặc Cảnh Lê cũng biết mình quá kích động, nhưng mấy ngày nay hắn lao lực chú ý tung tích của đứa con trai duy nhất của mình lại vẫn không có chút manh mối nào. Nếu Mặc Cảnh Kỳ thật sự chết, thì chỉ sợ, đầu mối duy nhất này cũng bị chặt đứt.
“Lê Vương chưa nhìn ra sao? Rõ ràng Sở hoàng đã không nói ra lời nữa.” Mặc Tu Nghiêu cười nói. Mặc dù vua của một nước sắp băng hà mà vẫn còn cười thì cũng hơi vô lễ, nhưng e ngại thân phận của Mặc Tu Nghiêu, nên không ai dám nói hắn ta thất lễ cả.
Mặc Cảnh Kỳ im lặng nằm yên trên giường, máu tràn ra từ trong miệng đã nhuộm một bên của cổ áo và quần áo thành màu đỏ sậm. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn Mặc Cảnh Lê chằm chằm, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái. Chẳng biết tại sao, thấy nụ cười như vậy, trong lòng Mặc Cảnh Lê chỉ cảm thấy rét run từng trận.