Là một màn mưa bụi nhạt nhoà, xung quanh không ít người tháo chạy vội vã vì cơn mưa đột ngột, trong khi đó, cô và Khương Tình vẫn có thể nhìn rõ đối phương trong cơn mưa mờ mờ ảo ảo ấy.
Tiếng ào ào vang lên khắp bốn phía.
Hạ Nhi chợt ngừng thở, nhìn mưa bên ngoài, sau đó lập tức lùi về sau, cánh cửa sổ tự động đóng kín, người khẽ run.
Trái tim cô đập thình thịch không ngớt.
Cô thật sự không nhìn nhầm.
Là Khương Tình.
Sấm vang dội một tiếng, gần như làm rung động căn hộ lạnh lẽo, cũng làm Hạ Nhi phát hoảng.
Cô ngồi bệt xuống sàn nhà.
Bàn tay vô thức run rẩy liên hồi, co hai chân lên, vòng tay ôm lấy hai chân, vùi toàn bộ khuôn mặt vào đầu gối, từ trái tim đến cơ thể đều run lên bần bật, muốn khống chế cũng không kìm nén nổi.
Khương Tình…
Tiếng mưa rơi xuống bệ cửa sổ, Hạ Nhi cố giữ vững lại tâm tình, chống người đứng thẳng dậy, chậm rãi từng bước, lần này cô không mở cửa sổ, cách một lớp kính nhìn ra ngoài.
Bóng dáng Khương Tình đứng đó như kim châm vào mắt cô, có những người, trời sinh đã có thân thế cùng tài trí hơn người, còn may mắn có được mỹ mạo khiến người khác thần hồn điên đảo, Khương Tình chính là một nữ nhân như thế.
Hạ Nhi thở dốc, trái tim chợt thắt lại.
Bỗng nhiên cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Khương Tình tại trường đại học năm đó, cũng là khuôn mặt nữ nhân tuyệt mỹ chìm trong quầng sáng, làm nhòe đi gương mặt lãnh đạm, một đôi mắt toả ra ánh sáng như vầng trăng vừa rực rỡ lại vừa mang theo vẻ u tĩnh, nhìn từ xa đã để lộ ra sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngăn cách với trần thế bên ngoài, sáng ngời đến mức làm người ta gần như không thể mở mắt ra nổi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Khương Tình đứng trước mặt cô, cuộc đời của cô liền bị đảo lộn.
Hạ Nhi ngây người như thế, chìm trong những suy nghĩ, cũng chìm trong một cảm giác đau thương đến cùng cực.
Cô nghe thấy tiếng trái tim đang va chạm kịch liệt, gió tràn vào phòng đã có phần thưa thớt, thi thoảng làm dấy lên những tiếng chuông gió vụn vặt cô treo ở khung cửa sổ, thành chuỗi nghe rất êm tai.
Bóng dáng dưới cơn mưa bụi ướt át đã biến mất, trái tim cô lại đập mạnh dữ dội.
Bản thân đem lòng yêu một người sâu đến như vậy…
Làm sao có thể dễ dàng quên đi?
Cô đã từng nghĩ, mình có thể sẵn sàng gánh cả bầu trời vì một người, nhưng người lại chẳng mảy may động lòng dù cô có muốn vì người mà đi qua bao khó khăn vất vả.
Nữ nhân ấy, thà rằng ngước mắt nhìn tình yêu của cả hai đi vào đường cùng, cũng không muốn chìa tay ra đón lấy một người sẵn sàng vì bản thân mà đi qua bão táp gió sương.
Giống như bây giờ vậy, thà rằng để bản thân ướt sũng giữa cơn mưa, nhất quyết không dừng lại tìm một chỗ bình yên để trú chân.
Hạ Nhi bật cười.
Trái tim nữ nhân đó nhẫn tâm biết bao, cũng tuyệt tình biết bao, một người đầy mâu thuẫn như vậy, sẽ biết đau buồn sầu thảm vì một nữ nhân ư?
Dường như cô còn nghe thấy tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ, là những bước chân rất chậm rãi từ tốn, tự tin điềm đạm, vô cùng ưu nhã đang tiến về phía căn hộ của cô.
Hạ Nhi bỗng cảm thấy cả người căng thẳng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt thì bối rối, không che giấu được, hơi thở có phần gấp gáp, dồn dập, thậm chí theo từng tiếng bước chân đang dần tới rất gần, huyệt thái dương còn giật lên từng hồi.
Cửa sổ nhỏ vang lên tiếng nước mưa rơi xuống, rồi men theo vòm hiên nhỏ từng giọt.
Mưa vừa phải, đủ hình thành từng chuỗi liên tục như rèm châu thuỷ tinh.
Ánh sáng trong căn phòng vàng dịu, so với bầu trời sầm xì ngoài kia thì ấm áp vô cùng.
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Hạ Nhi giật mình, vội vã lùi về sau, không dám tiến tới mở cửa.
Người bên ngoài đợi rất lâu vẫn không thấy cô trả lời, thanh âm vang vọng rất khẽ:
“Tiểu thư. Là tôi.”
—— Kha Viễn.
Hạ Nhi trong kinh hoảng hồi thần lại, chậm rãi từng bước đưa tay ra thận trọng mở cửa.
Kha Viễn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài mặc bộ vest màu đen. Đôi giày da có dính vài hạt mưa bụi, khoé môi hơi mỉm cười nhìn cô.
Hạ Nhi trầm ngâm một lúc, sau đó nhướng mày, hỏi:
“Có chuyện gì sao?”