“Ầm ầm ầm… Rầm!”
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng động vang vọng cả gần một ngàn mét hẻm núi.
“Ầm…!”
Vô số đất đá và vách núi rơi xuống, chôn sống đội quân Đại Lương trong hẻm núi, toàn bộ hẻm núi lập tức bị phong tỏa.
“Tướng quân, không hay rồi, Tuyệt Mệnh Nhai đã bị nổ, đường vào hẻm núi đã bị chặn hoàn toàn”.
Cuối cùng Bạch Đoàn cũng nhận ra được nguy hiểm, lớn giọng nói: “Lập tức dời vật cản, dọn sạch đường cho ta”.
“Tướng quân, không thể dọn sạch gần một ngàn mét hẻm núi trong thời gian ngắn, ít nhất phải nửa tháng trở lên, không kịp”.
Bạch Đoàn ngã phịch muốn cái ghế phía sau, ngây người…
Khoảnh khắc hẻm núi bị nổ, đội quân gần hai chục vạn người của Bắc Lương đã lao vào đội quân gần mười vạn người của Đại Lương đã đi xuyên qua hẻm núi dưới sự dẫn dắt của hàng vạn kỵ binh.
Binh sĩ Đại Lương ở phía sau bị chặn đường đã mất ý chí chiến đấu, khi mặt trời ló dạng, rất nhiều binh sĩ Đại Lương đã chết hoặc là bị bắt.
Chiến tuyến Tuyệt Mệnh Nhai hoàn toàn bị gãy…
Bạch Đoàn đứng trên cao nhìn mặt trời vừa ló dạng, cuối cùng ra lệnh toàn quân rút lui, đến Tấn Trung chi viện.
Đô thành Bắc Lương, Vương cung.
Lãnh Thiên Minh và các đại thần đang nói về cả quá trình của chiến tranh.
“Các vị, bây giờ Hắc kỳ quân Đông Sơn đã đến dưới thành Biện Lương, không lâu nữa sẽ phát động tấn công, Tuyệt Mệnh Nhai đã bị phá hủy hoàn toàn, Bạch Đoàn dẫn đại quân ba mươi lăm vạn lính chuyển hướng gấp rút chi viện cho Tấn Trung. Không lâu nữa quân địch của chiến tuyến Tấn Trung sẽ đạt đến con số tám chục vạn người, còn chiến tuyến Lịch Xuyên, phe địch và phe ta có số lượng khá ít, trước mắt không cần phải lo, bây giờ việc cấp bách nhất là chiến tuyến Tấn Trung, mọi người nghĩ xem có biện pháp gì không”, Lãnh Thiên Minh nói.
Tề Dung nói: “Đại Vương, Tấn Trung là vùng đất lạnh lẽo, cực ít người, rất khó phòng thủ, số lượng quân địch lại nhiều như thế, e là chúng ta không chống đỡ được mất”.
“Đại Vương, thần có thể nói ý kiến của mình không?”, người nói là người phụ trách về chống tham nhũng – Quản Cùng.
Lãnh Thiên Minh cũng nói: “Quản đại nhân cứ nói”.