“Công tử, giờ nên làm gì bây giờ?” Một người trẻ tuổi trong đó thật cẩn thận hỏi.
“Làm sao bây giờ? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta làm sao bây giờ!” Thôi Dật lại muốn lấy quải trượng đánh người.
Dự định ban đầu của gã chính là cướp Khương Tứ cô nương tới trêu đùa một phen rồi sẽ thả người, như vậy thanh danh Khương Tứ cô nương bị hao tổn, cũng đã đủ cho Khương Trạm một đả kích nặng nề rồi.
Cướp sắc đương nhiên sẽ không, gã còn khinh thường việc làm không có đức hạnh như vậy ấy, về phần giết người lại càng sẽ không, sau khi giết người xong phiền toái quá nhiều, vạn nhất lại chọc phải lão chó điên Chân Thế Thành thì làm sao bây giờ?
Thôi Dật nghĩ, sẽ lặng lẽ trả Khương Tự về, Đông Bình Bá phủ một tiếng gió cũng không dám lộ ra, gã thở một hơi còn có thể toàn thân mà lui, quả thực quá hoàn mỹ ấy chứ.
Mà bây giờ, cái kế hoạch hoàn mỹ ấy lại thành trò quá CMN buồn cười.
“Bằng không thì xử trí vị đại thẩm kia như nha hoàn vậy, đem người bán đi?” Một người trẻ tuổi khác trong lòng run sợ đề nghị nói.
Hôm nay Tiêu thị ra cửa có thể nói hành trang đơn giản, ngoài xa phu ra chỉ dẫn theo một đại nha hoàn bên người là Hồng Nguyệt, cũng cùng ngồi trong xe ngựa với bà ta.
Sau khi xe ngựa bị cướp Tiêu thị và Hồng Nguyệt đều bị bắt ở đây, bởi vì xóc nảy kịch liệt cùng sợ hãi mà Tiêu thị ngất đi, hai gã gia đinh từ trong miệng Hồng Nguyệt hỏi ra thân phận của Tiêu thị, biết cướp sai rồi, tính một hồi liền đem bán Hồng Nguyệt đi, còn về Tiêu thị thì không dám vọng động.
Cho dù cướp sai người, đây cũng là người của Đông Bình Bá phủ, rốt cuộc xử trí như thế nào thì phải do chủ tử làm chủ.
Thôi Dật giơ tay cho người trẻ tuổi một tát, cả giận: “Ngươi coi vị đại thẩm kia là đại cô nương hoa cúc mười mấy tuổi à, hoa thuyền nhà ai sẽ muốn hả? Nhà ai ăn no rửng mỡ mà thèm!”
Bình tĩnh một lát, Thôi Dật thở dài: ” Nhanh thả người cho ta, đừng cho mụ ta nhìn thấy mặt các ngươi.”
Hai người trẻ tuổi lập tức vỗ ngực cam đoan: “Công tử ngài yên tâm, chúng tiểu nhân vẫn luôn che mặt mà, nha hoàn kia từ đầu đến cuối cũng không biết chúng tiểu nhân trông như thế nào, vị đại thẩm kia lại càng không biết.”
“Cách nơi này xa một chút rồi hẵng thả người.” Cảm thấy hai hạ nhân quá ngu, Thôi Dật không yên tâm dặn dò một câu.
Lúc này, đám người Khương Nhị lão gia ra ngoài tìm người lục tục trở về, trong Từ Tâm Đường không khí nặng nề.
“Không tìm được?” Phùng lão phu nhân trầm giọng hỏi.
Khương nhị lão gia không nói một lời, sắc mặt như bão tố ứ đọng hồi lâu, trầm thấp đến đáng sợ.
Khương Tam lão gia mở miệng nói: “Chỉ phát hiện chiếc xe ngựa bị bỏ lại ở ven đường cách sông Kim Thủy không xa……”
Phùng lão phu nhân nheo mắt.
Sông Kim Thủy?
Nhắc tới ba chữ này, người kinh thành ai mà không biết đó là chốn phong nguyệt tiếng tăm vang dội nhất, xe ngựa Bá phủ xuất hiện ở nơi đó là có ý gì? Chẳng lẽ nói Tiêu thị —
Ý niệm này vừa nổi lên, ngay cả bản thân Phùng lão phu nhân đều cảm thấy vớ vẩn.
Đối phương trừ phi có bệnh mới đem một bà thím trung niên bán đến chỗ đó thôi.
“Chuyện này ta cảm thấy có kỳ quặc.” Khương nhị lão gia vuốt mặt một phen, rốt cuộc mở miệng.
Ông ta ở trong quan trường đương nhiên không thể tránh được việc sẽ đắc tội với người ta, nhưng cái này thuộc về chính kiến không hợp hoặc là vấn đề đứng đội, vì cái này ở trên triều đình đấu đến ngươi chết ta sống không kỳ quái, nhưng ai lại đi cướp thê tử của đối thủ chứ, đây không phải bệnh tâm thần sao.
“Lão phu nhân, lão gia –” Một bà tử hoảng hốt chạy bừa vọt vào.
“Làm sao vậy?” Các chủ tử cùng kêu lên hỏi.
Bà tử thở phì phò: “Nhị thái thái, Nhị thái thái trở về rồi!”
Khương Nhị lão gia thoắt cái đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Phùng lão phu nhân cau mày trầm ngâm trong chớp mắt, chậm rãi ngồi lại.
Tiêu thị đứng ở cửa Bá phủ, có loại cảm giác như thân ở trong mộng.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, những người đó đã không giật tiền cũng không cướp sắc, cứ thế thả bà ta trở về rồi?
Tiêu thị đầu óc mù mờ đi vào trong, nghênh diện đụng phải Khương nhị lão gia, đột nhiên giật mình thanh tỉnh.