“Điện hạ, điện hạ đừng kinh hoảng!”
“Đúng vậy, điện hạ, tuyệt đối không được loạn!”
Ngô Vương nhìn mấy đại thần và phụ tá tập hợp ở trong sảnh, thiếu kiên nhẫn nói.
“Trong nội cung có tin tức nói, đêm qua Hàn Bách Sơn trượt chân té giếng, nhưng bản vương lại biết lão chết bởi rượu độc. Đây rõ ràng là phụ hoàng biết rõ chuyện của bản vương mới giết lão. Bản vương sao có thể không vội, với tính của phụ hoàng. . .”
Trong sảnh đều là những tâm phúc mà Ngô Vương vô cùng tín nhiệm, gã đang nói được một nửa, đột nhiên xoay mặt về phía đám người.
“Nếu không chúng ta dứt khoát. . .”
“Không thể! Điện hạ không thể!”
Gần như ngay lúc Ngô Vương vừa mới nói được nửa câu, một lão thần liền cao giọng quát bảo ngưng lại, trong đám người bên ngoài cũng có mấy người xông tới khuyên giải.
“Điện hạ, Chương đại nhân nói đúng, hiện giờ không thể có suy nghĩ như thế!”
“Đúng vậy điện hạ, ngài biết Hoàng Thượng đã phát giác, bây giờ mà có suy nghĩ này rất khó thành công!”
“Ai nha!”
Ngô Vương vỗ mạnh đùi.
“Rất khó thành công ít ra cũng còn một tia hi vọng. Phụ hoàng đã bắt đầu thanh trừ ám tuyến do bản vương chôn xuống, chờ bản vương không năng lực chống lại thì đã quá trễ rồi. Nếu không phải bản vương còn tai mắt ở trong cung, giờ phút này vẫn chưa hay biết gì, tương lai chết cũng phải làm quỷ hồ đồ, hiện tại ta vẫn còn sức đánh một trận. . .”
“Đúng vậy, nếu điện hạ chuẩn bị khởi sự, chúng thuộc hạ đương nhiên đi theo! Mạt tướng cũng vậy!”
Mấy tên võ thần đồng thanh hô.
“Điện hạ! Nghe lão thần một lời!”
Vẫn là lão thần kia đột nhiên mở miệng lần nữa, khiến đại sảnh tạm thời yên tĩnh. Ngô Vương đang nôn nóng cũng áp chế cơn giận nhìn lão, nhưng sắc mặt không thể nào tốt hơn được.
“Ngô Vương điện hạ, ngoại trừ Hàn công công, điện hạ còn có tai mắt nào khác giấu sâu hơn trong cung hay không?”
Ngô Vương sững sờ, nhíu mày không trả lời ngay.
“Điện hạ, lão thần cả gan nói một lời. Chuyện Hàn Bách Sơn bị giết, có thể là bệ hạ cố ý để cho điện hạ biết được. Nếu bệ hạ đã sớm nhìn ra Hàn công công thì những tai mắt khác của điện hạ có lẽ cũng vậy!”
Ngô Vương vô ý thức run rẩy, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Điện hạ đừng vội, lúc này tuyệt đối không thể khởi sự, nếu không mọi chuyện đều chấm dứt. Nếu như điện hạ có thể bảo trì bình thản, chúng ta có lẽ còn có cơ hội!”
“Cơ hội gì? Ngươi nói rõ ràng ra đi!”
Một vài người không hiểu rõ ràng, không kiếm chế được vội hỏi. Vài người thông tuệ bắt đầu tỉ mỉ suy tư. Còn lão thần kia trịnh trọng chắp tay bái Ngô Vương.
“Ngô Vương điện hạ, bây giờ chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chờ, không thể có chút ý nghĩ xằng bậy! Xin điện hạ nghĩ lại!”
“Xin điện hạ nghĩ lại! Xin điện hạ nghĩ lại!”
Những người đã hiểu ra cũng lên tiếng khuyên can. Ngô Vương cũng chẳng phải kẻ ngốc, chỉ là người trong cuộc thật sự khó mà tỉnh táo. Dù hiện tại cũng đã hiểu rõ, nhưng vẫn khó mà áp chế cảm giác bất an trong lòng. Thật sự là vô cùng không an toàn.
Nhưng dù cho như thế, gã vẫn có thể ép buộc bản thân lựa chọn theo một phán đoán chính xác được.
“Được! Bản vương chờ!”
Xế chiều hôm đó ở Tấn Vương Phủ, Tấn Vương cùng mấy vị thuộc hạ cũng biết được chuyện đêm qua Hàn Bách Sơn “Trượt chân rơi giếng” trong nội cung.
Chỉ bất quá Tấn Vương bên này không có tai mắt có thể biết được sự thật là Hàn Bách Sơn bị chết bởi rượu độc.
Nhưng không có tai mắt, không có nghĩa là không đoán ra được. Trên thực tế, bất luận là Lý Mục Thư hay là bản thân Tấn Vương, đều đoán được Hàn Bách Sơn nhất định là bị giết, chứ không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhất là có tai mắt báo cáo Ngô Vương vội vã triệu tập rất nhiều tâm phúc đi tới vương phủ, mặc dù đều là bí mật xuất hành, nhưng chạy không khỏi ám tuyến của Tấn Vương.
“Nghe Lý Công nói, hình như Hàn Bách Sơn là tai mắt của Ngô Vương điện hạ đặt ở bên cạnh bệ hạ?”
Gia chủ của Sở gia kinh ngạc nói.
“Lá gan của Ngô Vương điện hạ cũng quá lớn, dám cấu kết với hoạn quan hầu cạnh thiên tử?”
“Lá gan của đại ca ta đương nhiên là lớn.”
Tấn Vương nghe vậy, hơi có vẻ xuất thần trả lời một câu.
Trong sảnh còn có một tên tham sự nho nhỏ cũng chen miệng nói.
“Nếu như thế, đám Ngô Vương điện hạ nhất định đang vô cùng bất an? Có khi nào làm ra chuyện khác thường, nhưng chúng ta mới phát hiện bàn tay của Ngô Vương điện hạ đã chạm đến cấm quân Chương Kiến Doanh và Nam quân, nếu như Ngô Vương đột nhiên khởi binh thì nên làm thế nào cho phải?”
Lý Mục Thư lắc đầu, cười nói.
“Nếu bệ hạ đã động vào Hàn Bách Sơn thì tất cả mọi chuyện đều đã nằm trong tay của người rồi, nói không chừng chuyện Ngô Vương động vào cấm quân cũng đã biết. Chỉ không biết bệ hạ đánh xuống một trượng này gõ bao nhiêu tầng, chỉ giơ cao đánh khẽ, hay là trực tiếp gõ chết. . .”
Gia chủ của Sở gia nhìn Lý Mục Thư, cũng nói.
“Ngô Vương điện hạ nếu khởi binh, khả năng thành công không lớn. Với tính cách của Ngô Vương điện hạ, chưa chắc sẽ không lựa chọn liều mạng, chúng ta cũng không thể không đề phòng!”
Lý Mục Thư nhìn y, đang muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện Tấn Vương từ này đến giờ vẫn luôn im lặng.
“Điện hạ, việc này chẳng lẽ không phải tin tức tốt ư? Vì sao tâm tư của điện hạ lại nặng nề như vậy?”
Tấn Vương cười với lão sư của mình.
“Đương nhiên là tin tốt. . .”
Nhưng nụ cười của Tấn Vương rất nhanh đã thu lại, tiếp tục nói.
“Chỉ là ta đang nghĩ, đã đến mức này, sao phụ hoàng vẫn muốn lập đại ca làm thái tử?”
“A!? Chuyện này. . .”
“Sao có thể chứ?”
Tấn Vương nheo lại mắt nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chính là hoa viên mà mùa đông năm ấy trời giáng điềm lành.
“Ha ha, cứ coi là như thế, khi trước chúng ta đối mặt với tuyệt cảnh, nhưng giờ đã có một cơ hội…”
Tấn Vương xoay người lại.
“Lão sư, ta cảm thấy đại ca vẫn sẽ lựa chọn khởi sự. Nếu đại ca không quyết định được, chúng ta giúp một chút!”
“Điện hạ người. . .”
“Lão sư, ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng ta chỉ nhìn thấy được một cơ hội này, một lần cơ hội duy nhất. Dẫu sao cũng là huynh đệ, luận đảm lược, ta nào kém gì đại ca!”