Mặt đất nơi đây sao lại bằng hợp kim?
Theo bản năng, cô dùng chân chà chà lên mặt đất, lại có cảm giác cứng rắn từ mặt đất truyền đên.
Tô Tuyết Nhi lập tức để ý.
Nơi này bị bùn đất và nham thạch bao trùm, nhưng cô lại cảm giác mình đang đi trên một bề mặt rất bằng phẳng.
Cô nhanh chóng phát hiện ra một sự thực khiến người ta khó tin.
Phía dưới cả một vùng đất này, đều là hợp kim tạo thành.
“Không cần thử, bây giờ dưới chân chúng ta không có bao nhiêu vật che phủ, cô có thể chạm vào mặt ngoài của đài điều khiển.” Một Phủ chủ nói.
“Mặt ngoài của đài điều khiển?” Tô Tuyết Nhi hỏi ngược lại.
“Một loại hợp kim, đây là nguyên vật liệu không có trên hành tinh này.” Phủ chủ kia lại nói.
“Hành tinh này?”
“Đúng, hành tinh này… Nói thật, cho dù có nguyên liệu, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ cũng không cách nào chế tạo được hợp kim này.”
“Trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ… chế tạo hợp kim…” Tô Tuyết Nhi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Một Phủ chủ khác xen vào nói: “Chúng ta đã sắp tới gần trung tâm của cực, cho nên những thứ dưới chân đều thuộc về đài điều khiển.”
Tô Tuyết Nhi ngẩn ra.
Đột nhiên, một ý nghĩ kinh người xuất hiện trong đầu cô.
“Khoan…” Cô kêu lớn lên.
“Đúng vậy, cô nghĩ không sai.” Phủ chủ vừa nói khẳng định: “Phi thuyền rất lớn, nằm ngang toàn bộ cực Bắc.”
Mấy vị Phủ chủ khác đồng loạt quay đầu lại, mặt mang ý cười, thưởng thức vẻ khiếp sợ trên mặt Tô Tuyết Nhi. Lần đầu tiên bọn họ biết được chân tướng này, trên mặt cũng có biểu cảm giống như vậy.
“Đi nhanh đi, chúng ta tranh thủ tới chân núi trước khi trời tối, nếu không… Mấy thứ hung ác xuất hiện thì lại phiền phức to.” Phủ chủ đi đầu nói.
Nhóm Phủ chủ nghe ông ta nói vậy thì đồng loạt tái mặt, tốc độ dưới chân lập tức tăng nhanh.
Bây giờ là thời điểm mặt trời không lặn ở vùng cực, cho nên lúc trời tối thì trời cũng không đen… Nhưng mây đen trên bầu trời càng ngày càng dầy, từng bước che đi ánh mặt trời ảm đạm.
Tia sáng càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Mưa lạnh ào ào đổ xuống, cọ rửa vạn vật.
Trong mưa gió, cuối cùng đoàn người cũng đã tới đích.
“Tôi và các ông thương lượng nhé.” Một Phủ chủ thở hổn hển nói.
“Chuyện gì?” Có người hỏi.
“Mấy năm tới đây, đừng ông nào chết nữa nhá, bằng không… tôi ăn không tiêu nữa đâu.”
“Có Tinh Huy chống đỡ, ông sẽ không gặp phải vấn đề lớn gì đâu.”
“Nhưng như thế này chẳng khác nào đang chịu tội cả.”
Trong lúc mấy vị Phủ chủ nói chuyện, Tô Tuyết Nhi lại đánh giá xung quanh.
Nơi này là một ngọn núi cao do kim loại đúc thành. Khi bọn họ đi tới chân núi, thì có một cái đài nho nhỏ bằng kim loại mọc lên từ dưới đất.
Tám Phủ chủ lần lượt tiến lên, ấn dấu tay của mình lên cái đài đó.
“Tới đây, Tô phủ chủ, cô cũng ấn một cái đi.” Có người gọi.
Tô Tuyết Nhi lập tức tiến lên, đặt tay lên đài kim loại.
Có đủ vân tay của chín vị Phủ chủ, trên đài kim loại đột nhiên nổi lên một cái nút màu xanh lá và một cái nút màu đỏ.
“Nhớ kỹ hai cái nút này.” Một Phủ chủ nói.
“Chúng để làm gì vậy?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
“Tản ra sóng ngụy trang bao ngoài hành tinh, làm cho lũ quái vật vũ trụ không thể nhận ra sự tồn tại của hành tinh này.”
“Nhấn nút màu xanh, bắt đầu vận hành, nhấn nút màu đỏ, ngừng ngụy trang.”
“Bây giờ đang ở trạng thái vận hành?”
“Từ thời cận đại tới giờ vẫn luôn vận hành, nếu không nhiều quái vật vũ trụ như vậy, sao có thể làm như không thấy cái hành tinh bừng bừng sức sống này của chúng ta chứ?”
“Đây cũng là nguyên nhân Liên Bang vĩnh viễn không bị địch quốc xâm phạm.”
“Nếu người nào dám đối phó với Liên Bang, nhất định phải chuẩn bị đối mặt với đám quái vật vũ trụ chen nhau mà tới.”
“Cô nhớ kỹ, không có người nào dám xâm lược Liên bang Tự Do, Liên Bang vĩnh viễn thuộc về Cửu phủ, thuộc về chúng ta.”
Nhóm Phủ chủ ân cần dạy bảo.
“Tôi nhớ kỹ rồi.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Người thừa kế mới đã tới, xin hãy chỉ dẫn phương hướng cho cô ấy.” Một Phủ chủ nói với đài kim loại.