– Chẳng lẽ nơi này không phải nhà mẹ đẻ của nàng?
Doanh Cửu Quang hừ lạnh một tiếng, chẳng qua cũng không phát tác gì ở vấn đề nay, mà chuyển sang hỏi:
– Gia hoa ầm ĩ ở Quỷ thị kia không biết có lá gan xuống tay với Doanh Dương không nữa, dù sao Khấu lão quỷ đã không còn hứng thú bảo hộ hắn, cho hắn một cơ hội sớm kết liễu thôi, nhớ đừng khiến Khấu lão quỷ bắt được đằng chuôi.
Tả Nhi hiểu được thâm ý trong đó, gật đầu ứng tiếng:
– Vâng!
Ngày hôm sau, Doanh Dương từ trong tĩnh thất tu luyện chui ra. Đền thăng thư phòng phụ thân.
Thư phòng không nhỏ, trên từng dãy giá đỡ bày đầy cổ tịch sưu tầm, tiến vào thư phòng Doanh Dương nhìn đông ngó tây một hồi. Không thấy được ai, bèn cất tiếng:
– Phụ thân
– Nơi này
Từ sâu trong thư phòng truyền đến tiếng đáp của Doanh Vô Mãn.
Doanh Dương vượt qua một dãy giá sách, tìm đền Doanh Vô Mãn đang núp ở đằng sau lật giở thứ gì đó, chắp tay hành lễ, cười nói:
– Không biết phụ thân có gì phân phó?
Doanh Vô Mãn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, thuận tay thả đồ vật về trên giá sách, chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Vừa đi vừa hỏi:
– Hình như đã lâu rồi ngươi không tới U Tuyền săn thú? Sao không đi chơi một chuyến.
Gọi là “U Tuyền săn thú”, xem tên biết nghĩa, chính là đi săn ở U Tuyền. Giống như Đãng Âm sơn ở Quỷ Thị, U Tuyền cũng nằm trong U Minh chi địa, chỉ bất quá U Tuyền nằm sâu trong dãi đất trung tâm của U Minh chi địa, nơi đó sinh tồn một ít động thực vật khác lạ, người bình thường không dám tới sẽ có nguy hiểm. Mà loại con cháu quyền quý như Doanh Dương vì tìm kích thích, thỉnh thoảng sẽ chạy đi săn giết những thứ kỳ lạ kia.
– …
Doanh Dương thoáng sửng sốt:
– Chẳng phải phụ thân lệnh cho ta tận lượng ít đi ra ngoài, ngẩn người trong nhà mà tập trung tu luyện?
Doanh Vô Mãn cũng không quay đầu, hờ hững nói:
– Có tập trung có thả lỏng mới thích hợp cho tu luyện, những lúc nên buông lỏng ta cũng sẽ không ngăn ngươi, đi đi.
Doanh Dương thoáng do dự nói:
– Chẳng phải phụ thân nói Ngưu Hữu Đức muốn giết ta sao?
Doanh Vô Mãn:
– Vậy cứ để hắn giết là được.
– Ách…
Doanh Dương còn tưởng là mình nghe lầm. Bước chân chợt dừng, trong mắt mở to.
Gần đi tới góc rẽ giá sách. Doanh Vô Mãn nghiêng đầu nhìn lai.
– Không cho hắn cơ hội giết ngươi, sự tình làm sao kết liễu được? Ta lại sợ hắn không có lá
gan kia!
Giữa lúc sững sờ Doanh Dương đột nhiên lộ ra thần sắc hoảng nhiên đại ngộ, đã hiểu là chuyện gì…
Trong Quỳnh Tinh Thiên vương phủ, trên cầu vòm, Khấu Lăng Hư bốc một vốc thức ăn ném xuống, dẫn đến động vật dưới nước tung trào, hoa sóng lật chồm trên mặt hồ.
Khấu Tranh và Đường Hạc Niên một trái một phải đứng ở hai bên, sau khi Khấu Tranh báo chuyện Doanh Dương muốn đi U Tuyền săn thú, bèn hỏi:
– Phụ thân, có cần nói cho Ngưu Hữu Đức không?
Khấu Lăng Hư tự ngu tự vui, ném vẩy thức ăn không cất lời, ngược lại là Đường Hạc Niên vê râu trầm ngâm nói:
– Các ngươi có thật xác nhận Doanh Dương muốn tới U Tuyền săn thú?
Khấu Tranh gật đầu:
– Chắc là không sai, đã thu được tin tức, nói hắn đang mời bằng hữu cùng đi.