Hạ Hầu Lệnh trước la chuốc một ngụm rượu, nhìn phản ứng của phía đối diện khi nhấm nháp, nhấc đũa cười hỏi:
– Phụ thân, vị đạo thế nào?
Hắn thần thái ôn hòa sảng lãng, bộ dạng cũng chẳng ra làm sao, nhưng trong ánh mắt lấp lánh lại lộ ra một cỗ thâm trầm nội liễm, phối với vóc người kiện tráng kia, khí thế như ẩn như hiện, chỉ là bình thời bị vẻ ôn hòa sang lãng của hắn che đậy thôi.
Hạ Hầu Thác nhắm mắt nhấp nhấp môi, cảm giác như đang hồi vị, gật gật đầu nói:
– Không sai, tiên mỹ, lão nhị, tay nghề ngươi lại khá lên à!
– Ha ha!
Hạ Hầu Lệnh sảng lãng cười lớn, trước mặt phụ thân lại có vẻ tự nhiên không hề câu cẩn, tay cầm đũa chỉ tới ra hiệu nói:
– Lão gia tử cũng khen ngon, Vệ Khu, không thể lỡ qua.
Vệ Khu lắc đầu khẽ cười, cũng gắp một miếng nhấm nháp.
Hạ Hầu Thác liếc mắt nhìn nhi tử phía đối diện, nhẹ giọng nói:
– Mấy thứ vặt vãnh này ngươi lại bỏ được tinh lực nghiên cứu.
Hạ Hầu Lệnh không thèm để ý tới lời trách cứ ngầm kia, đàm tiếu tự nhiên nói:
– Tiểu đạo đại đạo đều là đạo, sự không lớn nhỏ, đều như hầm tiểu tiên!
Trong mắt Hạ Hầu Thác lộ vẻ suy tư, sau cùng khẽ cười, lại không nói gì thêm.
Hạ Hầu Lệnh liếc mắt quan sát phản ứng của Vệ Khu thuận miệng hỏi:
– Vệ Khu có chuyện gì không? Thiên hậu náo ra chút động tĩnh trong cung, đuổi Thiên phi ra khỏi Thiên cung…
Vệ Khu đặt đũa xuống, kể lại sự tình хảу ra trong Thiên cung cho hai người.
Sau khi nghe xong, Hạ Hầu Thác không có chút phản ứng nào, kẹp lấy tôm tươi cá tươi chầm chậm đưa vào trong miệng, híp mắt tử tế nhấm nháp, ăn rất ngon lành.
– Chỉ mỗi việc này?
Hạ Hầu Lệnh có vẻ cũng không thèm để ý, hỏi xong liên tiếp tục gắp thức ăn.
Nhìn phản ứng của hai người. Vệ Khu sửng sốt, thử lên nói:
– Lần này liệu cό phải Thiên hậu làm hơi quá không, e là sẽ rước lấy phản cảm từ Thanh chủ.
– Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng hắn không phản cảm? Uy nghi cần có của Thiên hậu là vẫn phải có, hậu cung chi chủ mà, yên tâm, trời không sập được, chỉ cần Hạ Hầu gia không ngã, thiên hậu liền không việc gì.
Hạ Hầu Lệnh thuận miệng mấy câu, chỉ đũa về phía hắn, hỏi:
– Món này của ta vị đạo thế nào?
– Rất ngon, rất ngon.
Vệ Khu gật đầu lia lịa, Hạ Hầu Lệnh vui vẻ nói:
– Hắc! Ta nói này Vệ Khu, sao ta cứ cảm thấy ngươi đang qua quít với ta? Làm sao? Có tâm sự? Cứ nói ra nghe xem nào.
Vệ Khu thoáng do dự một lúc, cuối cùng nhíu mày nói: – Kỳ thực có một chuyên lão nô nghĩ mãi mà không thông, thiên hậu chưa hẳn là người thích hợp nhất để tiến cung, nữ nhi thông minh lanh lợi của Hạ Hầu gia đầu phải không có, đương sơ vì sao lại chọn thiên hậu vào cung?
Ý ở trong lời này là Hạ Hầu Thừa Vũ chẳng phải người thông minh gì, ở trong cung làm ra một ít sự tình tịnh không hề sáng suốt, chưa hẳn phù hợp vơi lợi ích Hạ Hầu gia.
Hạ Hầu Thác tiếp tục ăn uống, sau khi nhi tử tới, về cơ bản hắn không nhiều lời.
Hạ Hầu Lệnh nghiêng đầu nhìn Vệ Khu, nâng chén lên môi, không đau bất ngứa nói:
– Nữ nhi gả rồi như nước đổ đi, đó là chí lý từ cổ tới nay không biến! Người thông minh có quyền thế địa vị, khống chế lên liền không dễ dàng. Hạ Hầu gia đưa nàng vào cung làm thiên hậu, giúp nàng phí hết tâm tư lập tử tự không phải là để cho nàng có cơ hội tự lập! Người xuẩn một chút Thanh chủ cũng yên tâm, cũng càng dễ dàng tiếp thụ, chuyện nhất cử lưỡng đắc có gì mà phải băn khoăn?