Nhưng chỉ trong chớp mắt, rồi lại nhanh chóng biến mất, tất cả kiếm khíphảng phất như bị đè áp vào một chỗ, biến thành một đám tơ mảnh khảnhtrong suốt như thủy tinh.
Lâm Hiên nhìn thấy thì líu lưỡi không nói nên lời, hóa kiếm thành ti(Tơ), loại trình độ này hắn thật sự mới nhìn thấy lần đầu. Chớ đừng nóichi là trong đó lại có ẩn chứa Pháp tắc lực.
Sau đó lại thấy Tinh ti cùng với lưỡi của con Thiềm Thừ chạm vào nhau.
Xuy…
Vào một khắc kia, tất cả thiên địa đều trở nên vặn vẹo. Rõ ràng Lâm Hiên chưa từng bị dư âm vạ lây, nhưng lại vô cùng khó chịu không thể nàogiải thích được. Huyết khí không ngừng cuộn trào trong lồng ngực.
Cũng may là hắn bây giờ cũng là Hóa Thân Cảnh, chính là Dược Linh chithể, Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan, Thiên Địa pháp tắc vốn ám hợp, đối vớiPháp tắc lực cũng có một chút hiệu quả đề kháng, bằng không đổi lại làmột tu tiên giả cùng cấp bậc khác thì không tức khắc ngã xuống cũngkhẳng định sẽ thất khiếu chảy máu.
Lại nói tiếp toàn bộ quá trình phức tạp, thật ra thì chỉ xảy ra trong chốc lát, sau đó liền phân được thắng bại.
Kèm theo một tiếng xuy rất nhỏ vang lên thì lưỡi của Kim Nguyệt Chân Thiềm không địch lại, bị cắt đứt một đoạn.
Nhưng Lâm Hiên lại không thể nhìn thấy rõ ràng, đến tột cùng là có đổ máu hay không, sau đó chỉ thấy đầu lưỡi của nó bị cắt.
– Xẹt!
Một tiếng nứt toát vang lên, hóa thành vô số điểm tinh quang, biến mất trong bầu trời.
Trong mắt Kim Nguyệt Chân Thiềm lóe lên một tia đau đớn, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Sau đó nó há miệng, nhưng mà lần này nó lại không có công kích mà là phát ra thứ ngôn ngữ ông ông truyền vào trong lỗ tai:
– Giết người chẳng qua chỉ là đầu chỉa xuống đất, bản tôn dầu gì cũng là một trong những Chân Linh, chẳng lẽ các hạ muốn dồn ép ta đến đườngcùng sao?
– Hừ, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì, ai bảo ngươi xông vào động phủ của bổn cung, còn hái Thái Ất tiên thảo đi nữa, chẳng lẽ ngươi còn mong đợi bổn cung tha cho ngươi?
Sắc mặt nữ tử kia vô cùng lạnh lùng, chỉ khi nói đến Thái Ất tiên thảo mới có chút dao động.
Tuy rằng chỉ lác đác mấy lời, nhưng cũng đã nói rõ ràng ân oán của hai người.
Thái Ất tiên thảo?
Lâm Hiên cố gắng hồi tưởng lại, nhưng không hề có chút ấn tượng nào, thứ này đến tột cùng là cái gì mà hắn hoàn toàn chưa hề nghe ai nói qua.
Có lẽ tu vi của bản thân mình quá thấp, còn chưa đủ tiếp xúc với cái tầng thứ đó.
Chỉ có điều chỉ là hai chữ “Tiên thảo” cũng đủ biết đó tuyệt đối là vật không tầm thường.
Có phải là vật tiên gia hay không cũng khó mà nói được, nhưng có thểkhiến cho Chân Linh cùng với một cường giả Độ Kiếp hậu kỳ quyết đấu sống chết với nhau thì ngoài có giá trị cực cao ra thì chẳng lẽ còn vì lý do nào khác nữa sao?
– Tiên thảo đó đúng là bổn tổn làm ra chuyện không thích đáng, nhưng dùsao ăn thì ta cũng đã ăn rồi, chẳng lẽ còn có thể nhổ ra trả lại chongươi sao, đạo hữu ép bức đến đường cùng như vậy thì có ý nghĩa gì?
Kim Nguyệt Chân Thiềm thở dài, âm thanh ồm ồm truyền vào trong lỗ tai, rõ ràng trong đó mang theo vài phần nhận sai.
Thế nhưng Thái Ất tiên thảo là linh vật thế nào chứ, trong bách hoa viên của nữ tử này cũng chỉ có một gốc như thế. Trước đó vì để lấy được vậtnày mà nàng đã vất vả biết bao, đừng nói chi đến việc mất trăm vạn nămđể chăm sóc nó phát triển đến lúc trưởng thành, càng hao tốn biết baotâm huyết.
Tận mắt nhìn thấy người khác chiếm đoạt, không ngờ chỉ sơ sẩy trong chốc lát lại bị con thiềm thừ ghê tởm này cướp trước một bước.
Chân Linh thì thế nào?
Tâm huyết của nàng nhiều năm như vậy nhưng lại bị người khác đoạt mất,há có thể chỉ một câu nhận lỗi của kẻ hèn mọn này là có thể vứt bỏ chứ?Muốn biến chiến tranh thành ngọc bạch cũng không dễ dàng như vậy.
Nữ tử này không hề nhả ra nửa chữ, biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ:
– Việc đã đến nước này, dù có xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì, ngươiđã đem tiên thảo của bổn cung nuốt mất rồi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bàytỏ chút áy náy là có thể khiến cho bổn cung không truy cứu chuyện nàynữa sao?
– Thật sự xin lỗi, bất quá thì bồi thường là xong chứ gì, tốt xấu gì thì bản tôn cũng là một Chân Linh, nhiều năm qua, ít nhiều gì thì ta cũngtích trữ được một ít.
Việc đã đến nước này, Kim Nguyệt Chân Thiềm cũng không để ý đến mặt mũinữa, nó thật sự là Chân Linh nhưng nữ nhân trước mắt càng đáng sợ hơn.
Bản thân mình đi trộm tiên thảo bị phát hiện, vì thế nên nó bị đuổi từ Quảng Hàn Giới đến Chân Linh không gian.
Muốn tránh cũng không tránh không được, sau một trận đại chiến thì nólại bị nàng đánh từ Chân Linh không gian rớt xuống nơi này, cũng khôngbiết đây là nơi nào trong giới diện Linh Giới.
Sau khi lãnh giáo bản lĩnh của nữ tử này thì Thiềm thừ thật sự rất sợ hãi.
Dù sao thì bản thân nó cũng không phải là Chân Long, cũng không phải làThiên Phượng trong truyền thuyết có năng lực nghịch chuyển càn khôn. Suy cho cùng thì Kim Nguyệt Chân Thiềm chẳng qua chỉ là tồn tại cuối cùngtrong giới Chân Linh.
Mà nữ tử này không chỉ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, sợ rằng cũng không phảilà tu sĩ hậu kỳ bình thường. Tuy rằng còn chưa đạt tới đẳng cấp Tán Tiên Yêu Vương kia, nhưng muốn giết chết nó cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Kim Nguyệt Chân Thiềm không thể nào không kiêng kỵ được,nhìn dáng vẻ của đối phương dường như là không đánh hắn chết thì khôngngừng, cũng không phải là một lòng muốn xóa nỗi tức giận trong lòng.
Sớm biết như vậy thì trước đây dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không đểThái Ất tiên thảo hấp dẫn, vì ham muốn bổn nguyên lực trong đó mà mộtngụm đem nó nuốt xuống như vậy, từ đó mà dẫn đến một cường địch thế này!
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2726: Thái Ất tiên thảo