– Lão gia tử cho một ít nhắc nhở, nói năm đó Yêu Tăng Nam Ba sở dĩ đuổi tận giết tuyệt Nam Vô Môn, báo thù chỉ là thứ yếu, càng trọng yếu hơn chính là hình như Nam Vô Môn tồn tại thứ gì đó có thể khắc chế Yêu Tăng Nam Ba, ẩn ước có lời đồn nói Nam Vô Môn có Tàng bảo khố, chỉ là Yêu Tăng Nam Ba không sao tìm được, Hạ Hầu gia vì thế từng xuất lực rất lớn. Mà Ngọc Diện Phật lại rất có khả năng là cá lọt lưới của Nam Vô Môn, lúc Ngưu Hữu Đức xung đột với La Sát Môn trong Cực Lạc giới, liên lụy tới cái gì mà đạo thái mộng đà la, hiện tại Mị cơ lại rất có khả năng được Ngọc Diện Phật phái tới nhắm vào Ngưu Hữu Đức, vài kiện sự tình liên hệ cùng một chỗ, lão gia tử hoài nghi không biết có liên quan tới lời đồn năm xưa về bảo tàng Nam Vô Môn không, để chúng ta bảo trì quan chú.
Thất Tuyệt tìm tòi một lát, hồ nghi nói:
– Nếu Nam Vô Môn thật có thứ gì đó có thể
khắc chế Yêu Tăng Nam Ba, hẳn sớm đã đem ra đối phó Yêu Tăng Nam Ba mới đúng, sao còn bị diệt môn? Việc này liệu có chỗ nào đồn đoán sai lầm không?
Tào Mãn gật đầu:
– Đúng như lời ngươi nói, đây cũng là điều mà lão gia tử cảm thấy không hợp lý, chỉ là hiện tại chuyện La Sát Môn nhắm vào Ngưu Hữu Đức có phần khó hiểu, khiến lão gia tử không thể không liên tưởng tới chuyên này, chính bởi không cách nào xác nhận, thế nên lão gia tử mới để chúng ta bảo trì quan chú.
Thất Tuyệt gật gật đầu:
– Lão nô lập tức đi an bài.
Tào Mãn sờ cằm hắc hắc khẽ cười:
– Hay thật! ngay cả phía Phật giới cũng bị cuốn vào, Ngưu Hữu Đức này đúng là càng ngày càng thú vị…-
– Ai nha! Thất gia, thật là đã lâu mới gặp được ngươi.
Thuyền vừa cập bờ, Miêu Nghị bước ra khoang thuyền, vừa thấy là Thất Tuyệt tự thân đi ra nghênh tiếp, lập tức vui vẻ chắp tay khách sáo.
– Lão nô là số vất vả, Ngưu đại nhân cất nhắc.
Thất Tuyệt chắp tay đáp lễ, thuận thế nghiêng người nhường đường, vươn tay làm tư thế mời, ánh mắt liếc hướng Từ Đường Nhiên theo gót ở sau, trước kia một mực là do Diêm Tu cùng theo Miêu Nghị, hiện nay đổi người, không khỏi khiến hắn nhìn nhiều hai mắt.
Đây là lần đầu tiên Từ Đường Nhiên cùng theo Miêu Nghị tới chỗ này, trên đường nhìn đông ngó tây khắp nơi, cộng thêm tướng mạo trời sinh, đích xác có vài phần lấm la lấm lét, vừa nhìn khó mà đoán là người tốt được.
Lão quy củ, có một số nơi không phải hắn có thể tiến vào, chỉ đành ở ngoài chờ đợi, đứng trên hành lang đưa mắt nhìn Miêu Nghị rời đi.
Trong khách sảnh, chủ khách lần lượt ngồi xuống, sau một phen khách sáo, Tào Mãn bưng trà nhấp một ngụm, khẽ nghiêng đầu ra hiệu.
Thất Tuyệt bước lên trước một bước, lấy ra một khối ngọc điệp đẩy tới trước mặt Miêu Nghị, cười nói:
– Đây là thời và địa điểm nhóm nhân phạm sau cùng sẽ xuất hiện.
Miêu Nghị cầm lấy nhìn một chút, cười cười tự giễu nói:
– Xem ra ngày lành của ta sắp hết rồi.
– Sợ cái gì, mặt mũi đại nhân vẫn lớn lắm.
Tào Mãn thổi nhẹ chén trà một hơi, thờ ơ thuận miệng nói:
– Ví như La Sát Môn an bài một ít nhân thủ ngầm canh chừng bên ngoài phủ tổng trấn, chẳng phải là đang bảo hộ đại nhân?
Miêu Nghị hơi ngớ, sắc mặt khẽ biến, La Sát Môn đang theo dõi mình, trong khi mình không chút nào phát giác? Muốn làm cái gì? Chẳng lẽ thật dám làm loạn trên đất Thiên Đình?
Liếc mắt quan sát phản ứng của Miêu Nghị, Tào Mãn cười nhẹ nói:
– Chẳng lẽ đại nhân không biết? Không phải đại nhân đã tới Địa Tàng tự gặp mặt Mị cơ rồi ư?
Miêu Nghị nhướng mắt lên, không ngờ cả chuyện này đối phương cũng biết, thái độ bảo mật ngậm miệng như bưng của Tịch Không hắn từng gặp qua, không khỏi nâng chén trà lên, cười khổ.
– Trên đời này còn có chuyện gì mà Tín Nghĩa các không biết không?
Án chứng được suy đoán trong lòng, Tào Mãn khẽ cười, quả nhiên là Mị cơ đã tới.