Ba năm rồi mà cô vẫn còn nhớ.
Nhớ hương vị của một món ăn cũng chính là cách thức chứng minh cô vẫn còn nhớ đến một người.
Khương Tình thật sự quá cao tay.
Hạ Nhi rời khỏi phòng bếp, Dung Lạc cũng chậm rãi lôi điện thoại trong túi ra, lướt qua một dãy số.
Đầu kia di động bắt máy rất nhanh.
“Cô giỏi thật đấy.”
Dung Lạc lạnh giọng nói:
“Lợi dụng tôi để cô ấy biết được cô vẫn còn đợi cô.”
Đầu kia trầm mặc giây lát rồi lên tiếng hỏi:
[Cô ấy không ăn nữa, đúng không?]Dung Lạc nhếch môi cười, nhìn ra ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ:
“Cô còn biết rõ chỉ cần cô ấy nếm ra hương vị quen thuộc nhất định sẽ không ăn nữa, cô đang thăm dò cô ấy sao?”
Đầu kia không nói nữa, chỉ còn tiếng thở.
Dung Lạc bật cười, cầm cốc lên uống một ngụm nước, lại thấp giọng:
“Khương Tình, tôi đã hoàn trả ân tình khi đó tôi nợ cô. Từ giờ tôi sẽ khiến cô ấy yêu tôi bằng mọi cách, còn bản thân cô, nên buông tay đi. Hạ Nhi…”
[Có bản lĩnh đó thì ba năm trước cô đã cướp được cô ấy khỏi tay tôi rồi. Dung Lạc.]Giọng Khương Tình trầm trầm vang trong điện thoại.
Dung Lạc nghe thấy liền tức giận, nói chuyện trong tiếng thở dốc:
“Tôi yêu Hạ Nhi không kém gì cô cả, nhưng vì cô ấy quá chấp nhất với cô, tôi mới không còn cách nào. Khương Tình, bây giờ thì khác…”
Đầu bên kia ngay lập tức ngắt máy, không còn tín hiệu nữa.
Gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Dung Lạc giây phút đó trở nên vô cùng yêu dị, phảng phất như mang theo hơi thở của ma quỷ.
________
Bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ.
Khương Tình ngắt điện thoại liền bật cười, tao nhã ngồi xuống sofa, chiếc sơ mi màu xám tro càng tôn lên vẻ mặt ôn nhuận như ngọc ấm, lúc này ánh trăng trong như nước chiếu từ cửa sổ vào phòng, tóc đen thật dài, hiện tại buông rũ xuống bờ vai, dưới ánh trăng trông như một tấm lụa sa tanh màu đen huyền ảo.
Khuôn mặt tuyệt sắc tuy có phần hơi nhợt nhạt nhưng vì nụ cười ấy xuất hiện mà trở nên dịu dàng hơn.
Khương Tình nhẹ tay đẩy một tách cafe ra trước mặt nữ nhân ngồi đối diện mình, khẽ nói:
“Cô ấy trở về rồi.”
An Tranh hiểu được ý tứ trong đôi mắt của Khương Tình hiện giờ, không thể hiện ra sự bất ngờ, cũng không hoảng loạn.
Chỉ vì biết được Hạ Nhi còn nhớ đến mình mà vui vẻ đến như vậy, xem như lần trao đổi này của Khương Tình và Dung Lạc, bản thân Khương Tình lại có lời.
Đôi mắt An Tranh đen láy sáng ngời dưới ánh đèn nhàn nhạt, đáy mắt lại lạnh như băng:
“Tôi cũng muốn thử xem cô làm cách nào để cô ấy thôi hận cô.”
An Tranh nhấc tách cafe đưa lên miệng, sau đó thấp giọng nói tiếp:
“Ba năm qua, Hạ Nhi trốn tránh cô khắp nơi, hiện giờ lại không muốn trốn nữa, cô sợ cô ấy đã buông bỏ tất cả những tình cảm trước giờ dành cho cô rồi, nên dùng ân tình khi xưa với Dung Lạc dò xét cô ấy còn tình cảm với cô hay không? Kết quả khiến cô rất hài lòng đi. Nhìn vẻ mặt của cô hiện giờ, tôi đoán cô đã biết được Hạ Nhi vẫn còn nhớ đến cô. Đúng chứ?”
Những phân tích như bị mây núi che chặt của An Tranh quả thực khiến trái tim Khương Tình như bị khuấy đảo loạn lên.
Khương Tình trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Tôi biết sẽ làm cô ấy tức giận không nhẹ, nhưng ngoài cách chậm rãi dò xét tâm tư của cô ấy. Tôi…”
Câu cuối cùng lại không thể nói hết ra, Khương Tình cứ cô độc ngồi ở đó, không nói tiếng nào nữa.
Khương Tình buông nhẹ hàng mi xuống, ảo não bật cười.
Mí mắt rũ xuống cùng hàng mi đen láy che khuất con ngươi nâu sẫm ánh lên như thuỷ tinh, đường nét tinh xảo tuyệt diễm trên khuôn mặt cùng lông mày hơi nhíu lại làm cho khuôn mặt ôn nhuận như ngọc càng thêm ấm áp, sự buồn rầu hoà tan vào không khí.
An Tranh nhìn Khương Tình, lạnh giọng:
“Trái tim của cô ấy bây giờ, so với đá còn cứng rắn hơn, so với băng còn lạnh hơn. Và cô nên nhớ, bên cạnh cô ấy luôn có người quan tâm cô ấy hơn cả cô. Không nói đến Dung Lạc, vẫn còn tôi và Hàn Tịch. Cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông cô ấy ra nhường cho cô lần nữa à?”
Khương Tình cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười như tiếng suối nước trong veo, lại như dòng suối nhỏ chảy qua đồng cỏ, róc rách thanh thuý, giọng nói ôn nhuận ấm áp:
“Tôi tin cậu. An Tranh, cậu chỉ muốn Hạ Nhi được hạnh phúc thôi. Và ngoài tôi ra, cô ấy không thể hạnh phúc với bất kì kẻ nào khác.”
An Tranh nghe mà nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng hỏi:
“Tin tưởng một người cần dũng khí lớn đến nhường nào nhỉ? Tại sao cô tin tôi sẽ giúp cô chứ?”
Khương Tình rất bình thản, nghiêng đầu cười với An Tranh, tư thái tao nhã quý khí mười phần, ngữ khí bình đạm ôn hoà lại ấm áp:
“Vì cậu là An Tranh, vì cậu yêu Hạ Nhi nhưng cô ấy vĩnh viễn cũng chỉ coi cậu là người thân, vì đến tận bây giờ cô ấy vẫn không quên được tôi. Tôi biết những gì tốt cho cô ấy, cậu sẽ không màng đến bản thân mà thành toàn.”
An Tranh đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Khương Tình một lúc rất lâu, ánh mắt sắc lạnh lại âm hàn, từng chữ như rít ra từ kẽ răng:
“Khương Tình. Cô được — Được lắm.”
Khương Tình ngừng cười, nhưng mặt mày làm sao cũng không giấu được một chút ý cười yếu ớt, còn có chút ưu thương rất nhạt. Cả người lộ ra mỹ lệ lại ấm áp, rõ ràng là người lạnh nhạt như nước, không nhiễm bụi bậm, lúc này thoạt nhìn như là từ trong tranh đi ra, chân thật không thể chân thật hơn nữa.
An Tranh xoay người đi ra khỏi cửa.
Khương Tình ngả người ra sofa, nghĩ đến Hạ Nhi, ánh mắt đã trở nên dịu dàng như hòa tan cả băng tuyết.
