“Cậu không phải con ruột của ba mẹ cậu.” (Ác dã man.. )
Khóe miệng Uông Thạc trong nháy mắt chết cứng không nhếch được lên nữa, khuôn mặt nghẹn từ đỏ chuyển tím.
Khương Tiểu Soái mới vừa đi vào liền nghe được câu này, huyệt thái dương thình thịch đập một cái, vội vàng ôm vai Quách Thành Vũ, một bên đẩy anh ta ra bên ngoài, một bên nói,”Bên trong có giao chiến, mình lát nữa hãy vào.”
Không ngờ, Quách Thành Vũ lại nói,”Tôi đã nghe thấy rồi.”
“Ặc…..” Sắc mặt của Khương Tiểu Soái bây giờ cũng giống như Uông Thạc.
Bàn tay to của Quách Thành Vũ dùng sức kẹp chặt hai gò má của Khương Tiểu Soái, hung hăng bóp bóp miệng cậu, làm cho cái ‘mỏ vịt’ của Khương Tiểu Soái chu chu ra, đau đến mức cậu ta kêu gào hô hoán.
“Biết cái mỏ vịt của cậu không biết giữ rồi, lần sau có cái gì cũng không thèm nói cho cậu nghe nữa, mà cậu cũng đừng bắt tôi tám với cậu nữa!” Quách Thành Vũ giả vờ giận nói.
Khương Tiểu Soái cái khác không sợ, chỉ sợ không hóng được tin tức gì, lập tức túm cánh tay Quách Thành Vũ giải thích các kiểu,”Chuyện anh nhéo má tôi tôi cũng không so đo, sau này có bí mật gì có thể tám với tôi một chút. Chỉ cần nói qua một xíu thôi, tôi cũng không hỏi nhiều, anh xem có được không?”
Quách Thành Vũ phun ra một câu.
“Tám một lần làm một lần.”
Cái này, Khương Tiểu Soái hoàn toàn ngậm miệng.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ đi ra không bao lâu, Uông Trẫm cũng đi đến, sáu người ngồi xung quanh một cái bàn vuông. Trì Sính ngồi chỗ tương tối ‘đẹp’, vừa vặn che ngang giữa Ngô Sở Úy và Uông Trẫm. Nếu cánh tay Trì Sính không nhấc lên, Ngô Sở Úy chỉ có thể nhìn được nửa khuôn mặt Uông Trẫm. Trì Sính vừa nhấc cánh tay lên, toàn bộ che khuất hai người.
“Rốc cuộc điều tra ra được ai làm không?” Uông Thạc thuận miệng hỏi một câu.
Trì Sính và Quách Thành Vũ nhìn nhau im lặng, nếu như có thể điều tra ra được, bọn họ cũng sẽ không ngồi ở đây.
Uông Thạc lại đưa ánh mắt nhìn Trì Sính,”Sẽ không phải là bạn giường trước đây trả thù anh hả?”
Ngô Sở Úy lén lườm Uông Thạc, Uông Thạc mặt dày mà còn cười.
Quách Thành Vũ nói,”Phía trên phong tỏa tin tức rất nghiêm ngặt, người này hẳn là trả thù lao cũng không hề ít. Có thể nói người này quan hệ cũng tốt đúng không? Việc này chỉ cần xuất ra ít tiền là có thể dẹp xong. Cậu nói xem có phải người này muốn dồn Trì Sính vào chỗ chết không? Người này lúc tố cáo xong cũng không hề có động tĩnh gì. Cho nên người này đặc biệt khó đoán, giống như bất cứ ai cũng có thể là nghi phạm, nhưng lại không hoàn toàn đúng”
Trì Sính thản nhiên mở miệng,”Biết đâu, đối tượng người ta nhằm vào không phải là tôi.”
Trì Sính vừa nói như vậy, Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
“Liệu có phải ba anh không? Muốn đem anh và Đại Úy tách ra, cố ý đem anh giam lại? Ông ấy nghĩ rằng Đại Úy xem trọng anh chỉ vì tiền và địa vị xã hội, cho là anh vừa xảy ra chuyện Đại Úy sẽ chạy, cho nên mới ra hạ sách này?”
“Không thể nào.” Trì Sính trực tiếp phủ định,”Ông ta sẽ không làm chuyện bất lợi cho bản thân đâu.”
Uông Thạc cũng chen miệng vào,”Còn không phải, trước đây lúc chúng ta yêu chết đi sống lại, ba anh cũng không ít hạ sách tàn nhẫn!”
Lúc nói đến bốn chữ ‘Chết đi sống lại’ Uông Thạc cố ý nhìn Ngô Sở Úy một cái.
Vẻ mặt của Ngô Sở Úy lười phản ứng.
Quách Thành Vũ quay sang Uông Thạc nói,”Khi đó các cậu bao nhiêu tuổi? Bọn họ bây giờ bao nhiêu tuổi? Tuổi không giống nhau, tình huống hay tâm lý cũng không giống nhau, ba cậu ta không thể nào dùng thủ đoạn này.”
Khương Tiểu Soái còn nói cho Uông Thạc một câu,”Hơn nữa lúc ấy ba anh ta mà dùng chiêu độc ác này có thể còn có hiệu quả với hai người. Chứ bây giờ bất kể có dùng chiêu nào đi nữa thì đối với hai người bọn họ cũng vô ích.”
Uông Thạc hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Sáu người đang nói chuyện, cô giúp việc bưng sáu cốc nước ép đến.
Ngô Sở Úy đưa tay đến cái khay đầu tiên, nhưng lại cầm vào cốc màu đỏ, còn ra vẻ đòi hỏi.
“Tôi muốn uống cái ly màu vàng.”
Kết quả, cánh tay bị Trì Sính hung hăng nhéo một cái.
Ngô Sở Úy suýt xoa, quay đầu nhìn Trì Sính tức giận,”Vì sao không cho tôi uống?”
Trì Sính hất cằm, giọng nói nghiêm khắc.
“Cậu nhìn lại một chút là màu gì.”
Ngô Sở Úy cẩn thận nhìn chằm chằm thật lâu, cuối cùng mới rụt cổ lại, nói,”Màu đỏ.”
Trì Sính lúc này mới để cho cậu ta uống.
Bệnh mù màu của Ngô Sở Úy cũng chữa được rất tốt rồi, nhưng so với người bình thường vẫn phải vất vả lắm mới phân biệt được. Có đôi khi cậu ta không chắc chắn, lại bắt đầu đoán mò, vì thế không ít lần bị Trì Sính chỉnh đốn.
Ngô Sở Úy ngay lập tức ‘lên án’ trước mặt mọi người đem tay áo xắn lên, chỉ vào vết hồng hồng bé xíu không thể nhận ra được máu ứ đọng nói,”Các anh nhìn này, cái này, cái này,… còn cái này…. đều là anh ta nhéo tôi.!”
Uông Thạc nghe thế nào cũng cảm giác đây là lời khoe khoang.
Thế là trước mặt mọi người đem áo kéo xuống, chỉ vào vết tím tím xanh xanh trên vai nói,”Cậu thế đã là cái gì, thấy tôi không? Đây mới gọi là bị thương! Tất cả đề là một tay tên này tạo ra.”
Nói rồi chỉ chỉ vào Uông Trẫm ngồi bên cạnh mặt không thay đổi.
Quách Thành Vũ ở bên cạnh thở dài,”Các cậu thật là quá đáng, tôi đây ngay cả chải đầu cho Khương Tiểu Soái còn sợ.”
“Cái đó liên quan gì đến chải đầu?” Ngô Sở Úy không hiểu.
Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng,”Anh ta chải đầu giống như bện tóc.”
Quách Thành Vũ dí dỏm nói,”Động tác của tôi rất nhẹ nhàng, là đầu cậu như thế nào cũng không thể chải thẳng ra được.!”
Vừa nói vừa giật nhẹ một cái lọn tóc xoăn của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái trả lại cho anh một đấm.
Uông Thạc hung hăng vỗ bàn một cái,”Không tình tứ thì chết hả?”