Cuối cùng hắn cũng mở miệng nói chuyện, sắc mặt hắn lại cực kém, tựa như bị phủ một tầng sương muối.
Lâm Tử Dương cảm thấy lạnh cả người.
Nhưng dù sao anh cũng không có thời gian đi tìm hiểu sâu hơn, nghe xong mệnh lệnh lập tức đi thông báo cho những người ở ngoài.
Ôn Hủ Hủ đã đến viện dưỡng lão.
Không biết cô y tá này có phải thường xuyên tới nơi này hay không? Dường như cô ta rất quen thuộc với nơi này. Vừa tới, cô ta đã đưa Ôn Hủ Hủ xuống xe. Trong viện dưỡng lão lớn như vậy nhưng cô ta lại đi thẳng tòa nhà ở trong cùng.
“Chủ nhiệm, chúng ta đến tòa nhà này trước đi.”
“Vì sao? Không cần đi xem những tòa nhà khác sao?”
Ôn Hủ Hủ nghi hoặc nhìn thoáng qua những tòa nhà phía trước, cô có chút không hiểu rõ lắm, vì sao lại bắt đầu từ tòa nhà phía trong cùng?
Sắc mặt nữ y tá có sự thay đổi, vội vàng giải thích: “Là như vậy chủ nhiệm, nhưng bệnh nhân ở trong tòa nhà này bệnh tình tương đối nghiêm trọng cho nên chúng ta cần quan tâm điều trị cho họ trước.”
“Được rồi.”
Nếu đã nói đến nước này, Ôn Hủ Hủ cũng không còn gì để nói, cô đành nhanh chóng đi theo cô ta đến tòa nhà này.
Nhưng sau khi tới đây, tòa nhà này thoạt nhìn có chút không giống với bên ngoài.
Nó sạch sẽ gọn gàng, thiết bị đều cao cấp hơn nhiều so với những tòa khác. Bên trong còn có một cô nhân viên đặc biệt xinh đẹp làm nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân.
Xem ra, nơi này quả thật có chút bất thường.
Ôn Hủ Hủ bắt đầu kiểm tra từ phòng bệnh thứ nhất.
“Y tá Thẩm, cô đang làm gì vậy?”
“A? Không…… Không có gì, tôi chỉ xem bệnh nhân ở phòng khác thôi.”