Hiện anh gắng gượng lắm cũng chỉ có thể trấn áp cổ trùng Vô Tâm trong nửa giờ mối lần, nếu đang lúc đánh nhau với Lưu Ba mà cổ trùng mất khống chế, anh sẽ phải chịu thương tổn lớn †ừ cả thể xác lẫn tinh thần cùng một lúc.
Thực lực của anh vốn đã không bằng Lưu Ba, nếu khi đấu võ còn bị cổ trùng Vô Tâm dẫn vặt, chỉ e càng khó lòng giết nổi lão ta.
Nhưng Miêu thành chủ đã cho người đưa thuốc trấn áp cổ trùng Vô Tâm tới, tuy cũng chỉ có thể trấn áp cổ trùng được một giờ nhưng một giờ quý báu này là thời gian để Dương Thanh tranh thủ giết Lưu Ba.
“Bất kể thế nào cũng phải tuyệt đối cẩn thận!
Ông nghỉ rằng lần này Lưu Ba tới Yến Đô đối phó với cháu rất có thể là do người của phủ thành chủ Hoài Thành bố trí, đối phương không muốn giết chết cháu ngay mà muốn dẫn dụ cháu tới Hoài Thành’.
Miêu thành chủ nói thêm, giọng hết sức nặng nề. b Dương Thanh vội nói: “Cháu biết, cảm ơn ông Miêu nhiều!”
Miêu thành chủ bổ sung: “Ông có cài quân cờ của mình vào phủ thành chủ Hoài Thành, nếu cháu rơi vào thời khắc nguy hiểm, bọn họ sẽ giúp cháu”.
Dương Thanh thấy lòng ấm áp, mũi cũng cay cay, chợt có cảm giác muốn rơi lệ.
Anh có thể cảm nhận được, Miêu thành chủ thật lòng quan tâm anh.
Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần lòng quan tâm này là thật thì cũng đã đủ rồi.
Dương Thanh bèn nói: ‘Cảm ơn ông Miêu, ông cứ yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!”
Miêu thành chủ bảo: ‘Vậy thôi, những gì cần nói ông đều đã nói hết rồi. Ông hiểu, có muốn ngăn cháu cũng không ngăn được, hơn nữa, hiện giờ chỉ có cách giết Lưu Ba mới có thể bảo vệ tính mạng cháu, ông không có lí do gì ngăn cản cháu cả”.
“Đi đi, ông sẽ bố trí chu đáo mọi sự, chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện cho cháu rời khỏi Hoài Thành”.
Sau khi Dương Thanh cúp điện thoại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Dương Thanh khế mỉm cười gật đầu: ‘Miêu thành chủ nói, Lưu Ba đang ở phủ thành chủ Hoài Thành, hơn nữa, ông ấy có cài người vào bên đó rồi, nếu tôi gặp chuyện nguy hiểm gì, gián điệp nằm vùng của ông ấy sẽ giúp tôi”.