Đạm Đài Lăng Nguyệt nóng lòng cầu thắng cho nên không có chú ý tới điểm này. Nàng lại dùng hết toàn lực, đợi cho tới lúc Pháp tắc không bạch khu càng ngày càng nhiều thì nàng mới hiểu ra. Chỉ là lúc này muốn ngăn cản thì cũng đã quá muộn.
Xuất hiện tình huống như vậy, Đạm Đài Lăng Nguyệt vừa mới sống lại quá ngây thơ, không có kinh nghiệm chẳng qua chỉ là một phương diện trong đó, quan trọng hơn là đối phương quá mức giảo hoạt, thủ đoạn quá mức quỷ dị!
Kỹ xảo chiến đấu và phương thức chiến đấu so với tất cả mọi người trong Hỗn Độn đại dương không giống nhau, tựa như đã thoát khỏi ba nghìn đại đạo, đạt tới một cảnh giới mà tất cả mọi người đều không biết vậy.
– Mọi người chuẩn bị chiến đấu đi, dị tộc xâm lấn… Nhìn dáng vẻ này dường như đã không ngăn cản được nữa!
Nhìn bộ dáng lan tràn của Pháp tắc không bạch khu đã phong kín toàn bộ phong ấn, Nhiếp Vân biết đối phương đã hoàn thành bố cục, chuyện dị tộc xâm lấn đã không có cách nào ngăn cản được nữa.
Ầm ầm!
– Ha ha, ta tới đây.
– Không nghĩ tới lại còn có loại địa phương như vậy, thật là tốt..
Nhiếp Vân vừa dứt lời thì lập tức có tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, ở trong chỗ đầu người chui ra có vô số đạo thân ảnh cũng chui ra, từng người cất tiếng cười to, thanh âm quỷ dị mang theo từng đạo ý niệm tham lam đánh tới.
Những ý niệm này vòng qua mây đen của Pháp tắc không bạch khu, điên cuồng lan tràn về phía Hỗn Độn đại dương, tựa như thế giới trước mắt này chính là bánh ngọt ngon nhất ở trong mắt bọn họ, bọn họ không nhịn được muốn thưởng thức, muốn chiếm làm của riêng!
– Các huynh đệ, thời khắc sinh tử tồn vong đã đến, sau lưng mọi người là Tam giới, là Hỗn Độn đại dương, nếu như chúng ta không ngăn cản được những người này, chúng ta sẽ mất đi người yêu, thân nhân, bằng hữu… Cùng với tất cả vinh dự, địa vị, tất cả tất cả!
Nhiếp Đồng hít sâu một hơi, nhìn quanh một vòng, thanh âm vang dội ở bên tai của mỗi người, mang theo vẻ kiên định không được phép nghi ngờ:
– Cho nên… Chúng ta không thể lui về phía sau, cũng không thể không ngăn cản. Bởi vì bọn họ, nhất định chúng ta phải bỏ ra cố gắng lớn nhất! Dù là bỏ mình, thì cũng sẽ không tiếc!
Có toàn bộ trí nhớ và thực lực của Tu La vương, vào thời khắc này rốt cuộc hắn đã không còn là người đệ đệ chỉ biết đứng sau lưng của Nhiếp Vân nữa. Mà đã hoàn toàn biến thành vương giả chấn nhiếp một phương Hỗn Độn!
– Không thể lui về phía sau!
– Cho dù chết thì cũng phải giữ được gia viên!
– Tu La vương bệ hạ, người yên tâm đi. Bất kể vì cái gì, chúng ta cũng sẽ không lùi bước!
– Đây là vì mọi người, vì chúng ta mà chiến, nghĩa bất dung từ…
Tất cả mọi người đều lên tiếng, mỗi một người lên tiếng rống to, trong ánh mắt mang theo vẻ kiên định.
Nếu như nói trước đó nhìn thấy những dị tộc này đáng sợ bọn hắn còn có chút sợ hãi, thế nhưng lúc này loại tâm cảnh này đã bị quét sạch sẽ. Thứ thay thế chính là nhiệt huyết và chiến ý nồng đậm đang sôi sục trong người.
Không sai, Nhiếp Đồng nói không sai chút nào Có lẽ bọn họ có thể trốn, thế nhưng nếu chỉ trốn tránh, như vậy Tam giới và Hỗn Độn đại dương cũng sẽ vì vậy mà bị tiêu diệt, tổ bị diệt vong, trứng liệu có an toàn không?
Lúc này bọn họ không chỉ đại biểu cho một mình bản thân, mà còn cả Hỗn Độn đại dương, tất cả sinh mạng còn sống trong đó!
Vì vậy, bọn họ không thể lùi bước, cũng không có biện pháp nào lùi bước. Nếu có chẳng qua cũng chỉ là tiến lên, dù là tiêu hao lực lượng toàn thân, cho dù chỉ còn một giọt máu cuối cùng th, cũng phải chém giết toàn bộ những dị tộc này!