Dương Thanh đã mạnh đến độ này rồi sao?
Ngay cả cao thủ đứng đầu Hoài Thành cũng không hề sợ hãi?
Song, bọn họ lại nghĩ tới thực lực kinh người mà Dương Thanh vừa thể hiện ra, lòng lập tức thoải mái, thực lực mà Dương Thanh vừa mới bày ra ít nhất cũng phải tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh.
Anh em họ đều biết rất rõ, Dương Thanh còn có thể đạt tới trạng thái mạnh hơn, cho nên, Siêu Phàm Thất Cảnh chưa phải cực hạn của Dương Thanh mà chỉ là cảnh giới võ thuật hiện tại của anh thôi.
Dương Thanh còn có thể mạnh hơn nữa, thậm chí có năng lực đấu với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh.
““Shhl”
Dương Thanh bỗng hít mạnh một hơi, vừa dừng trạng thái huyết mạch cuồng hóa là trái tim lập tức truyền đến một cơn đau buốt, cổ trùng Vô Tâm lại bắt đầu gặm cản trái tim anh rồi.
“Anh Thanh, anh mau nuốt viên thuốc này đi!”
Phùng Tiểu Uyển vội vàng đưa một viên thuốc cho Dương Thanh.
Đây là thứ thuốc mới được Phùng Tiểu Uyển nghiên cứu chế tạo ra, có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm trong khoảng thời gian ngắn.
Dương Thanh muốn duy trì trạng thái huyết mạch cuồng hóa không phải là chuyện dễ dàng, thứ thuốc này có thể giúp anh giảm đi rất nhiều đau đớn.
Viên thuốc vào miệng là tan ra, chảy vào trong lục phủ ngũ tạng Dương Thanh, con cổ trùng Vô Tâm đang hùng hổ nóng nảy căn xé chợt như chuột thấy mèo, núp ngay vào một góc.
Ngải Lâm căng thẳng hỏi: “Cậu Thanh, cậu thấy thế nào rồi?”
Dương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Mọi người yên tâm đi, có thuốc do Tiểu Uyển điều chế, cùng với thể chất đặc thù của tôi, trong thời gian trước mắt, cổ trùng Vô Tâm sẽ không thể gây thương tổn gì cho tôi được đâu”.
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng anh đã tràn đầy lo âu.
Anh đã cảm nhận được, sau mỗi lần áp chế cổ trùng Vô Tâm, con cổ trùng này lại như thể tự động tiến hóa lên, lần sau áp chế khó hơn lần trước.