Giản Đồng đưa tay đẩy cánh tay người quản gia đưa ra để đỡ cô, chống tay xuống đất đứng lên: “Tôi không sao, đồ không tìm thấy, tôi đi về đây”
.
Lái xe đến, rồi lại lái xe đi.
Ngôi trên ghế lái, lại trống trải như thế.
Giản Đồng tự cười nói: Quá mệt, quá thê thảm, đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Người đó sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.
Người đó…xuất hiện ở đây? “Két..”
Trong đêm tối, một tràng tiếng phanh gấp, Giản Đồng giãm phanh, toàn thân theo quán tính hướng về phía trước, đâm vào vô-lăng, nhưng gần như không cảm nhận được, mắt không chớp, nhìn chằm chằm về phía cách đó không xa.
Ánh điện sáng trưng, chiếu lên bóng người lờ mờ ở cách đó không xa.
Mưa lớn, có thể nhìn rõ được từng vệt mưa rơi xuống.
Không thể nhìn rõ được hình dáng người đứng cách đó bảy tám mét, nhưng lúc này đây, cô đã quên cả hô hấp.
Ngay một giây sau! Cô dùng tốc độ nhanh như chớp, tháo dây an toàn, đẩy cửa bay xuống xe, khập khiễng lao về phía trước.
Trời mưa đường trơn, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Cứ thế chạy, rồi chạy, rồi đột nhiên dừng lại, lúc cách người đó tầm ba bốn mét, cô đột nhiên dừng lại đứng im một chỗ.
Mắt, càng ở càng to, từ từ, cô lại bắt đâu nhấc bước, từng bước, từng bước, chân thấp chân cao, bước về phía người đó.
Cuối cùng, nhìn rõ…nhìn rất rõ!












– —————–