Trước kia Tần Vi Vi ghét hắn cũng không phải là không có nguyên nhân, không yên lòng đối với hắn, nói:
– Ta sẽ cho Hồng Miên đi chuyển lời của ta, đi với ngươi Trường Thanh động một chuyến.
Phái Hồng Miên đi không phải là làm hư chuyện của mình sao… Miêu Nghị ấp úng đáp ứng.
Bàn xong cả chuyện công lẫn chuyện tư, Tần Vi Vi lại mời Miêu Nghị ở lại một ngày, chuẩn bị lấy thân phận bằng hữu chiêu đãi, thế nhưng Miêu Nghị từ chối.
Tần Vi Vi ít nhiều gì cũng có thất vọng, hai người mười mấy năm chỉ mới gặp mặt một hai lần, nàng vẫn muốn tạo hoàn cảnh thuận tiện xây dựng tình cảm. Bất quá lại không đủ mặt dày cầu xin Miêu Nghị ở lại, nàng không làm được chuyện cầu khẩn nhiều lần như vậy.
Nhưng nàng cũng hết sức nể mặt, đích thân tiễn Miêu Nghị xuống lầu.
Thấy hai người sóng vai đi xuống, Hồng Miên, Lục Liễu thủ ở dưới lầu nở một nụ cười hiểu biết, tiến lên hành lễ:
– Sơn chủ, Miêu gia!
Miêu Nghị rất không được tự nhiên vì được hai người gọi Miêu gia, đáp lễ xưng hô một tiếng Đại cô cô tiểu cô cô, người ta khách sáo thì khách sáo, hắn cũng không thật sự cho là quan hệ với Trấn Hải sơn tốt tới mức mình có thể bỏ qua lễ phép.
Hắn xoay người lại chắp tay nói với Tần Vi Vi:
– Sơn chủ dừng bước, thuộc hạ cáo từ.
– Chúng ta đã là bằng hữu, có rảnh hãy tới Trấn Hải sơn thường xuyên hơn, tưởng ngươi cũng không hy vọng ta cứ phải lấy thân phận sơn chủ hạ pháp chỉ mời ngươi tới mãi.
Tần Vi Vi nhắc nhở một tiếng.
– Được được được.
Đương nhiên là ngoài miệng Miêu Nghị đáp ứng rất sảng khoái.
Ai ngờ Tần Vi Vi lại nói tiếp một câu:
– Lời ta nói ra ta sẽ làm, đã hứa với ngươi tới Đông Lai động, sau này cũng sẽ thường lấy thân phận bằng hữu đi Đông Lai động, hy vọng đến lúc đó ngươi không được hiềm phiền phức.
Môi Miêu Nghị giật giật, tự trách mình trước đó lỡ lời chuốc họa, ngoài mặt lại ra vẻ hết sức hoan nghênh:
– Sơn chủ có thể quang lâm Đông Lai động, thuộc hạ cầu còn không được, ha ha, cầu còn không được.
Trong lòng hắn lại rất muốn tát cho mình mấy bạt tai.
– Ta ghi nhớ.
Tần Vi Vi gật đầu một cái, quay đầu lại căn dặn Hồng Miên bồi tiếp Miêu Nghị đi Trường Thanh động một chuyến, đồng thời âm thầm truyền âm dặn dò Hồng Miên một phen.
Cuối cùng, Miêu Nghị dẫn Nguyên Phương và La Song Phi, Hồng Miên cũng mang theo hai tên tùy tùng cùng nhau rời đi Trấn Hải sơn, chạy thẳng tới Trường Thanh động.
Miêu Nghị vừa đi khỏi, Trấn Hải sơn đã có một con linh thứu bay ra, thông báo cho Trường Thanh động chuẩn bị trước. Có thể thấy được đúng là Tần Vi Vi xem Công Tôn Vũ như thủ hạ tâm phúc, không hy vọng y xảy ra chuyện gì…
———–
Trấn Bính điện, phủ chủ Ba Lan phủ Triệu Mục đang chờ ở bên ngoài cửa cung.
Chờ một chút, bóng dáng thị nữ điện chủ Phi Vân xuất hiện ở cửa, cười nói:
– Triệu phủ chủ, điện chủ cho mời.
Triệu Mục chắp tay cảm tạ, theo sau nàng đi thẳng tới hậu cung, gặp được Ô Mộng Lan mới vừa xuất quan khí chất điển nhã ngồi ngay ngắn.
Phi Vân tiến lên đứng ở bên cạnh Ô Mộng Lan, Triệu Mục hành lễ:
– Triệu Mục tham kiến điện chủ.
Ô Mộng Lan ừm một tiếng hỏi:
– Mấy ngày trước Triệu Mục ngươi vừa mới rời đi, sao lại trở lại, Phi Vân nói ngươi có chuyện quan trọng muốn gặp mặt bẩm báo, không biết là chuyện gì?
– Chuyện liên quan đến Trấn Ất điện, thuộc hạ không dám tự tiện làm chủ, đặc biệt tới xin phép điện chủ.
Triệu Mục hai tay dâng lên một miếng ngọc điệp, được một vị thị nữ khác là Phi Vụ chuyển giao rồi đi lên.
Trấn Ất điện ư? Ô Mộng Lan hơi lộ vẻ nghi ngờ nhìn y một cái, sau đó tập trung lực chú ý vào ngọc điệp, sau khi xem qua hơi có vẻ kinh ngạc ngẩng đầu nói:
– Phải chăng là tên Hùng Khiếu này chính là kẻ một mình mạo hiểm vì Dương Khánh, lừa gạt Lưu Cảnh Thiên xuất binh tấn công Chương Đức Thành khi trước?