Cô về phòng mình nhưng không sao ngủ được, đành đợi anh về.
Hứa Trúc Linh vừa đọc sách vừa đợi.
Sắp mười hai giờ, cơn buồn ngủ ập đến, cô gật gà gật gù.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ, biết dưới sân có xe lái vào.
Cô vội vã chạy ra ban công nhìn, thấy đấy đúng là xe của Cố Thành Trung.
Khương Anh Tùng không nhấn chuông, có lẽ vì sợ đánh thức cô.
Cô mau chóng thay giày, khoác áo chạy xuống dưới.
Vừa xuống lầu thì đã nhìn thấy Tiết Mộc Khê vẫn còn thức và đang đứng sẵn ở cửa.
Khương Anh Tùng cũng rất bất ngờ.
“Cô Khê vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa, tôi vẫn chưa ngủ. Anh mau vào nhà tắm nước ấm đi rồi thay bộ khác. Cả người ướt đẫm rồi kìa.”
Anh ta chỉ lo che ô cho Cố Thành Trung, chứ không hề lo cho bản thân, bây giờ cả người ướt hết cả.
Anh ta nhìn Cố Thành Trung, vẫn có chút không yên lòng.
“Để tôi gọi chú An hay cô Trúc Linh xuống giúp .”
“Không cần đâu, anh Trung không muốn muộn rồi mà còn làm phiền cô ấy, đừng gọi thì hơn. Còn chú An tuổi tác đã cao, cậu cứ để anh Trung nằm trên ghế số pha đã, để tôi thay đồ rồi xuống ngay.”
“Cứ để tôi chăm sóc anh ấy, anh mau đi tắm đi, kẻo lại sinh bệnh rồi thành ra mất nhiều hơn được.”
Anh ta nghe vậy, gật gật đầu.
Bản thân anh ta bây giờ thật sự khá là bết bát.
Tiết Mộc Khê ăn mặc kín cổng cao tường, lại là người mẫu mực, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Khương Anh Tùng rời đi, Tiết Mộc Khê giúp Cố Thành Trung nằm lên ghế sô pha.
Hứa Trúc Linh vốn định xuống lầu, nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng lại.
Cô là phụ nữ, mà giác quan thứ sáu của phụ nữ cho dù không có căn cứ nhưng lại chuẩn không gì bằng.
Cô nhìn Tiết Mộc Khê mở hộp giữ nhiệt, đổ canh gừng ra hai bát rồi mang bình giữ nhiệt vào bếp.
Cô ta muốn đút canh cho Cố Thành Trung nhưng lại ngại anh đã uống say nên không biết phải làm sao.
Tiết Mộc Khê vỗ vỗ vào mặt anh, thấy anh không có phản ứng gì thì hơi do dự một chút rồi bắt đầu cởi áo khoác ngoài của anh ra.
Tiếp đó đến áo sơ mi.
Tim Hứa Trúc Linh đập thình thịch, cố gắng không nghĩ ngợi nữa, nhưng không ngờ người đàn ông vốn tưởng đang say rượu nằm một chỗ lại đột nhiên giữ tay của Tiết Mộc Khê.
Cô ta giật thót, khuôn mặt trắng bệch.
“Anh… anh Trung?”
Cố Thành Trung không hề trừng mắt, chỉ giữ chặt tay cô ta, không để cô ta tiến gần.
Tiết Mộc Khê thở phào một hơi, còn tưởng rằng anh đã tỉnh rượu rồi. Cô ta giãy tay ra, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai không góc chết của anh, tự nhủ tại sao trên đời lại có người đẹp trai đến vậy.
Mà ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh, nhưng anh lại không thuộc về mình.
Cô ta ngày nào cũng ở đây, hưởng thụ đãi ngộ giống với Hứa Trúc Linh, nhưng có một thứ mà cô ta không bao giờ có thể sở hữu, đó là sự chân thành và quan tâm chăm sóc của anh.
Mỗi lần nhìn thấy anh bên Hứa Trúc Linh, thậm chí hạ mình xếp hàng mua đồ cho cô ấy, cô ta luôn cảm thấy ghen ty, cảm giác Hứa Trúc Linh không xứng với anh, sao cô ta lại bắt một người cao quý như anh làm cái việc thấp hèn đó?
Thực sự hạ thấp thân phận của anh mà, nếu như để truyền thông bắt gặp thì khác nào trò cười cơ chứ.
Ban đầu Tiết Mộc Khê cũng không dám vọng tưởng, nhưng cô ta không sao có thể làm ngơ trước một người mang hào quang chói lọi như anh.
Một người đàn ông đẹp trai lại cao quý, dù là ai nhìn thấy chắc cũng bị anh làm cho điện đảo.
Cô ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, không thể kiềm chế cũng là chuyện bình thường.
Tiết Mộc Khê ngắm thật kĩ Cố Thành Trung, cũng chỉ trong trường hợp ý thức của anh không rõ ràng, cô ta mới có cảm giác khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại.
Cô ta nhìn bát canh gừng trên bàn trà, do dự một hồi rồi uống một ngụm, muốn dùng miệng đút canh cho anh, vừa định cúi người xuống thì nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch.
Hứa Trúc Linh đến rồi.
Cô ta vội vã ngồi thẳng dậy.
Khương Anh Tùng không tắm mà chỉ thay một bộ đồ khô rồi thôi.
Anh vừa lau đầu vừa đi ra, nhìn thấy áo khoác của Cố Thành Trung bị cởi ra thì thấy thắc mắc.
Tiết Mộc Khê vội vàng giải thích: “Lưng áo của anh ấy bị ướt, tôi sợ anh ấy lạnh nên giúp cởi ra.”
“Do sơ xót của tôi, không thể giúp anh ấy cản rượu mới khiến anh ấy say đến mức này.”
“Lần này không kí được hợp đồng, thật là đáng tiếc.”
“Vì sao?”Tiết Mộc Khê nhanh nhảu hỏi một câu.
“Trên bàn rượu đều là như thế cả, ai trụ được đến cuối mà không ngã thì đó là kẻ thắng cuộc. Thư kí của đối tác tửu lượng cực tốt, tửu lượng của anh ta và sếp cũng không kém nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại. Đối tác nói, ai uống rượu thắng thư kí của anh ta, thì chuyện làm ăn cũng dễ bàn thôi.” Khương Anh Tùng đau đầu nói.
“Tôi biết uống rượu, vả lại tửu lượng rất tốt.” Tiết Mộc Khê nhanh nhảu nói: “Anh để tôi đi thử xem, khéo lại giúp được gì đó”