Từ những lời này, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm tình đối phương, nàng biết cố gắng trong những năm này của đối phương, tất cả, tất cả đều vì nàng!
– Nhiếp Vân…
Trong miệng nhẹ nhàng gọi lên cái tên này, ánh mắt của đạo thân ảnh này càng ngày càng kiên định.
Trước đó nàng cảm thấy chẳng qua đối phương chỉ đang cố tình gây sự, mà bây giờ, nàng có thể cảm nhận được cảm tình của đối phương một cách rõ ràng. Cảm nhận được tâm ý của đối phương, cũng biết đối phương thật tâm thật ý, tuyệt đối không có nửa điểm giả dối.
– Nguyệt nhi…
Tiếng gọi mặc dù rất nhỏ, thế nhưng Nhiếp Vân vẫn nghe ra được, hắn ngừng lại, vội vàng nhìn qua.
– Đây là tình cảm giữa ngươi và nàng hay sao?
Đạm Đài Lăng Nguyệt lẳng lặng nhìn qua.
Trí nhớ đã biến mất, mặc dù biết rõ đối phương và mình có tình cảm khắc sâu trong lòng, thế nhưng nàng cũng không nói ra được thành lời.
– Ta rất nhớ nàng…
Nhìn nữ tử trước mắt, Nhiếp Vân có ngàn vạn lời muốn nói, những lời khác cũng không nói ra được nữa.
– Ta…
Đạm Đài Lăng Nguyệt do dự một chút rồi cắn môi nói:
– Cho ta một đoạn thời gian tiếp nhận được không?
Bởi vì trí nhớ biến mất, cho nên mặc dù bây giờ nàng đã tin tưởng người thiếu niên trước mắt này có tình cảm với nàng. Thế nhưng nàng vẫn còn có chút không tiếp nhận nổi. Cần phải có thời gian nhất định để giảm xóc.
– Hôm nay ta tới tìm nàng cũng không phải là không phải muốn làm cho nàng nhớ lại, mà là có chuyện muốn nhờ!
Nhiếp Vân cũng biết chuyện này không gấp được, đối phương bây giờ đã tin hắn, công nhận hắn đã coi như là một loại tiến bộ rất lớn rồi.
– Có chuyện gì sao?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sửng sốt một chút.
Vốn nàng cho rằng đối phương tốn sức khổ cực tìm kiếm mình như vậy chỉ muốn nối lại tiền duyên, xem ra còn có những chuyện khác.
– Đúng vậy, liên quan tới dị tộc!
Nói đến chính sự, vẻ mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, chậm rãi đem mọi chuyện mà hắn biết nói ra, không có một chút che dấu nào.
Dị tộc rốt cuộc là người như thế nào, từ đâu tới đây, không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tu La vương cũng không rõ lắm, chỉ biết là thực lực của đối phương vô cùng cường đại, nếu như ngạnh kháng thì nhất định Hỗn Độn đại dương cũng sẽ vì vậy mà bị tiêu diệt.
– Còn có chủng tộc đáng sợ như vậy sao?
Đạm Đài Lăng Nguyệt sửng sốt, hiển nhiên nàng vẫn còn có chút không quá tin.
Kể từ khi nàng sống lại cho đến bây giờ, thời gian cũng không lâu, hơn nữa rất nhiều trí nhớ lại biến mất, đột nhiên nhiên lại nghe được dị tộc này có được thực lực như vậy, cho nên nàng có chút không dám tin.
– Đúng vậy, năm đó Tu La vương bỏ mình, mang đi Hỗn Độn Chi Tâm, diễn hóa ra Thiên Địa lục đạo, chính là vì muốn đối kháng với dị tộc tốt hơn.
Nói đến đây, Nhiếp Vân dừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Dị tộc định phá vỡ phong ấn lần này so với trước kia đều mạnh hơn rất nhiều, cho nên… Ta hy vọng nàng có thể xuất thủ! Làm vương giả Thiên Vị, một khi Hỗn Độn đại dương bị tổn thương, đối với nàng cũng có ảnh hưởng rất lớn!
– Đúng vậy
Vẻ mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt có chút ngưng trọng.
Linh hồn đã dung nhập vào trong thân thể do phù lục Thiên Vị, Hỗn Độn Chi Tâm hình thành. Lúc này nàng đã biết thân phận của mình, cũng biết nếu như Hỗn Độn đại dương thực sự bị công hãm. Như vậy thực lực của nàng, tất cả đều sẽ hóa thành bụi bặm.
Những người này bảo vệ Hỗn Độn đại dương, nàng cũng không thể từ chối.