Miêu Nghị lập tức đưa ra hoài nghi:
– Muốn so sánh pháp ấn, trước tiên cần phải thu được pháp ấn của những thành viên cứ điểm bí mật khác đúng không?
Dương Khánh:
– Cái này quá đơn giản rồi, người tu sĩ nào có thể tránh đụng phải chuyện đánh đánh giết giết. Bị người đoạt ít đồ không phải là rất bình thường sao. Dù có cường thể thêm chút đi nữa, Tín Nghĩa các hoàn toàn có thể vào lúc cứ điểm bí mật của Lục đạo tiến vào chiếm giữ Quỷ Thị lấy lý do gì tạm giữ người một chút, pháp ấn gì không thể rơi xuống trên tay của bọn họ chứ? Hoặc là nói còn có biện pháp mưu cầu gì chúng ta không biết.
Miêu Nghị hỏi tới:
– Lấy được pháp ấn cho dù có năng lực xác định có kỳ nhân, thì làm sao có năng lực dựa vào pháp ấn tìm được cứ điểm bí mật?
Dương Khánh:
– Nhạn bay qua lưu lại hình ảnh, nước chảy qua lưu lại dấu vết, thí dụ như đại nhân có thể bảo đảm bản thân mình không trở về Tiểu thế giới sao? Chuyện người khác không làm được không có nghĩa là Hạ Hầu gia không làm được. Dựa vào tài lực và nhân lực của Hạ Hầu gia hoàn toàn có khả năng làm được. Huống chi bên trong cứ điểm bí mật của Lục đạo có nhiều người như vậy, chỉ cần khóa chết mục tiêu nhân vật có dính đến pháp ấn, luôn sẽ có một ít có thể khiến cho bọn họ dễ dàng đắc thủ. Không khéo Hạ Hầu gia ngay cả Lục đạo ở bên ngoài cụ thể có bao nhiều người cũng lần mò biết rõ mồn một rồi. Ít nhất đổi là ta cụ bị điều kiện của Hạ Hầu gia, hoàn toàn có năng lực đạt đến mục đích này, căn bản không phải việc khó gì, nhiều lắm là hao phí thêm chút thời giờ mà thôi. Lại nói, có lẽ không cần phải phiền toái như vậy, Lục đạo Thánh chủ đang giữa đường, hiện nay người thuộc cứ điểm bí mật của Lục đạo có khả năng cũng chưa thoát khỏi tầm mắt của Hạ Hầu gia. Còn có khả năng chính là, hiện nay người trong cứ điểm có thể may mắn còn tồn tại lại không chừng chính là kết quả Hạ Hầu gia âm thầm xuất lực. Hạ Hầu gia sẽ không đặt trứng gà vào trong một cái rổ, tám chín phần mười làm xong chuẩn bị dự phòng Thanh chủ, Phật chủ trở mặt. Đối với tài nguyên của Hạ Hầu gia cụ bị mà nói, biện pháp muốn nắm trong tay cứ điểm bí mật của Lục đạo thật sự là quả nhiều rồi, căn bản không tồn tại khó khăn gì quá lớn.
Miêu Nghị hít ngược một hơi khí lạnh:
– Ngươi nếu suy đoán giống như vậy vì sao không nói sớm. Đám Lục đạo đại tướng quân đi ra theo ta chẳng phải là nguy hiểm sao? Một khi bọn họ bại lộ, Hạ Hầu gia chẳng phải là thoáng một cái có năng lực đoán được Luyện Ngục chi địa đã có thông đạo ra vào mới hay sao?
Dương Khánh:
– Đại nhân yên tâm, chuyện này sau đó ta có suy đoán, lập tức làm bố trí phòng bị bên Lục đạo, cũng sẽ không dễ dàng bại lộ. Chỉ có điều ta chẳng hề báo cho Lục đạo biết những điều này mà thôi.
Miêu Nghị:
– Không thông báo cho Lục đạo những cứ điểm dời đi sao? Để cho Hạ Hầu gia một mực nắm giữ, chẳng phải là thành thịt trên thớt gỗ ư?