“Nhớ năm xưa, khi tên tuổi của Tống Khắc Long vang khắp thiên hạ, trở thành thống soái tam quân, Mạc Nhị Cẩu ta vẫn còn đang uống sữa trong bụng mẹ. Vốn dĩ lần này có thể được đối đầu với Tống tướng quân, bất luận thắng hay thua đều trở thành niềm kiêu ngạo của ta. Nhưng… tên Hiên Vũ Khuyết đúng là tự đào hố chôn mình”.
“Tướng quân, có cần nhân cơ hội chủ soái của bọn họ chết, lòng quân hoảng loạn mà ta phát động tấn công không?”
“Không… ta muốn tự mình đưa tiễn Tống tướng quân…”
Khi quân lính toàn thành Biện Lương còn đang chìm trong sự đau đớn trước cái chết của tướng quân thì bỗng trông thấy một kỵ binh của Hắc Kỳ quân tiến tới, bắn mũi tên kèm phong thư vào thành lầu.
“Tướng quân, địch gửi thư tới”.
Lý Thành cầm lấy lá thư.
“Nghe nói tướng quân Tống Khắc Long đã qua đời, toàn bộ quân lính của Hắc Kỳ quân vô cùng thương tiếc! Tống tướng quân là vị anh hùng mà chúng ta kính nể từ bé, thỉnh cầu ngưng chiến một ngày để đưa tiễn tướng quân”.
Chủ soái Hắc Kỳ quân – Mạc Nhị Cẩu.
Đọc xong bức thư, Lý Thành vô cùng kinh ngạc nhưng trong lòng lại hết sức cảm kích, nói vọng xuống với kỵ binh Hắc Kỳ quân ở dưới lầu: “Bọn ta đồng ý ngưng chiến một ngày, quay về hãy thay ta gửi lời cảm ơn tới Hoàng tướng quân”.
Toàn bộ Hắc Kỳ quân trú đóng ngoài thành nhanh chóng rút lui mười dặm, chỉ để lại vài ngàn binh sĩ của đội hỏa tiễn, dưới sự dẫn dắt của Mạc Nhị Cẩu, họ xếp hàng đi vào trong thành.
“Tướng quân, chủ soái bọn họ tới rồi, chỉ dẫn theo vài ngàn người của đội hỏa tiễn, chúng ta có tấn công không?”
Lý Thành nhìn Mạc Nhị Cẩu đang chậm rãi đi tới, lắc đầu, hô lớn: “Tiễn biệt tướng quân”.
Trường Ca cười lớn không ai đáp
Anh hùng xưa nay được mấy người.