Giống như nghe được chuyện gì kỳ quái, Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Giúp ngươi làm chuyện này thì có lợi gì cho Bản vương?” Mặc Cảnh Kỳ nói: “Trẫm sẽ hạ chỉ ngoại trừ Thái hậu và Tân hoàng thì tất cả công chúa hoàng tử đều phải chôn theo. Dùng chuyện này để tế vong linh Mặc gia quân. Có đủ không?”
“Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác.” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói.
Mặc Cảnh Kỳ bình tĩnh nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Ngươi đáp ứng không? Trẫm còn có thể hạ chiếu thông cáo cho thiên hạ chân tướng chuyện năm đó.”
Trong tẩm điện trầm mặc hồi lâu, Mặc Tu Nghiêu mới từ từ bật cười. Ôm Mặc Tiểu Bảo lắc đầu nói: “Định Vương phủ và Đại Sở đã không còn liên quan. Hoàng thượng vẫn tự mình cầu phúc đi. A Ly, về thôi.” DIệp Ly gật đầu một cái, xoay người theo Mặc Tu Nghiêu rời đi. Trên giường Mặc Cảnh Kỳ muốn đứng dậy nhưng căn bản không đủ sức, trong một góc điện truyền đến giọng nói của Mặc Tu Nghiêu, “ Cái bình kia tuy là độc dược nhưng lại có thể kéo dài tuổi thọ thêm mấy ngày. Có cần hay không là tùy hoàng thượng.”
Trên long sàng, Mặc Cảnh Kỳ si ngốc nhìn bình nhỏ trong tay đến xuất thần.
Trong địa đạo quanh co khúc chiết, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu sánh vai mà đi. Mặc Tu Nghiêu ôm Mặc Tiểu Bảo đã có chút buồn ngủ, nhìn Diệp Ly thấp giọng cười: “A Ly có phải rất kỳ quái tại sao ta lại đưa thuốc cho hắn đúng không?”
Diệp Ly gật đầu một cái, dược trong bình nhỏ kia đúng là thứ mà nàng và Mặc Tu Nghiêu đoạt từ trên người Lôi Đằng Phong. Giống hoàn toàn với dược mà Mặc Cảnh Lê mua ở Thánh địa Nam Cương. Lại trải qua luyện chế đặc biệt bởi Trầm Dương, mặc dù không cứu được mạng Mặc Cảnh Kỳ. Nhưng mà nếu Mặc Cảnh Kỳ dùng nó thì…có thể kéo dài tính mệnh thêm mấy ngày. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều là người hơi tinh thông y lý, đương nhiên nhìn ra bộ dáng Mặc Cảnh Kỳ đã là đèn dầu cạn, sống không quá ngày mai.
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “ Mặc Cảnh Kỳ người này tính tình cổ quái, có thù tất báo. Hai ngày nay hắn bị Thái hậu và Mặc Cảnh Lê còn có Liễu gia chèn ép khốc liệt, lúc này cho hắn một cơ hội phản kích, nhất định hắn sẽ cho chúng ta một kinh hỉ.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Chỉ mong không phải là kinh sợ.” Đối với loại người như Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Ly thật sự có hai phần kiêng kỵ, vẫn nên chết sạch mới tốt. Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Ta và nàng mỏi mắt mong chờ là được.”
Sáng sớm ngày thứ hai trong cung quả nhiên truyền ra tin tức tốt, Hoàng thượng truyền lệnh tất cả văn võ bá quan lên triều.
Nghe được tin này, nhóm quan lại hiển quý trong kinh thành giật nảy người. Phải biết, bọn họ lấy được tin tức là Hoàng thượng khẳng định sắp chết,nằm trên giường bệnh, mấy ngày nay đều là Lê Vương xử lý triều chính thay, giờ đột nhiên lại truyền đến Hoàng đế muốn tất cả văn võ bá quan lâm triều, tự nhiên mọi người bị hù không nhẹ. Người nhát gan thậm chí còn mềm nhũn chân. Trong lòng suy đoán, có phải là Hoàng thượng trước đó dùng thủ thuật che mắt lừa gạt bọn họ, sau đó âm thầm quan sát lòng trung thành của bọn họ hay không? Nếu thật là như vậy thì bọn họ sắp chết đến nơi rồi.
Nghe được tin này Mặc Cảnh Lê cũng vừa giận vừa sợ. Phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là không tin, trước khi cho Mặc Cảnh Kỳ dùng thuốc hắn đã tìm người thử qua, chất độc này căn bản không có cách nào thay thế. Hơn nữa, hôm qua thời điểm mẫu hậu đi qua còn một bộ dáng sắp chết, sáng sớm hôm nay đã có thể lâm triều. Điều này sao có thế?!
Đồng dạng nhận được tin tức còn có Hoa lão quốc công đã sớm ở ẩn tại nhà cùng một nhóm cựu thần thời tiên hoàng. Sau khi Mặc Cảnh Kỳ lên ngôi rất kiêng kỵ những cựu thần này nên đã sớm nghĩ cách để lui chức bọn họ. Sau khi trải qua sàng lọc mặc dù không còn lại nhiều lắm, nhưng lực ảnh hưởng trên triều vẫn không nhỏ, lần này cũng bị Mặc Cảnh Kỳ truyền vào cung.
Ở cửa cung gặp phải đám triều thần quyền quý thần sắc khác nhau, Hoa lão quốc công râu tóc bạc trắng, được con trai và cháu trai đỡ chậm rãi bước đi, dọc đường đều gặp quan viên tiến lên chào hỏi.
“Hoa Quốc công.” Mặc Cảnh Lê mặc một áo mãng bào Nhiếp chính vương vô cùng tôn quý.
Hoa Quốc công híp đôi mắt già, vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười híp mắt nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “Hóa ra là Lê Vương điện hạ, mấy năm không gặp Lê Vương điện hạ ngược lại càng ngày càng uy phong . Mấy lão gia hỏa chúng ta quả thực đều đã già rồi.” Mấy năm nay Hoa Quốc công ở nhà nghỉ ngơi, hàng năm không có chuyện gì thì không ra cửa, cho dù là Mặc Cảnh Lê thì cũng 4-5 năm chưa từng thấy qua. Mặc dù hiện tại quyền cao chức trọng nhưng mà Mặc Cảnh Lê cũng không dám tùy tiện đắc tội Hoa Quốc công. Chắp tay cười nói: “Lão quốc công nói đùa, chút bản lãnh này của Bản vương còn không đủ để Quốc công nhìn vào trong mắt.” Hoa quốc công cười híp mắt nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “ Lê Vương điện hạ càng ngày càng biết ăn nói…”
Mặc Cảnh Lê phụng bồi Hoa quốc công đi tới Cần Chính điện, vừa đi vừa tán gẫu nói: “Hai ngày này Định Vương đã hồi kinh, không biết Lão quốc công có gặp qua chưa?”
Hoa quốc công lắc đầu nói:” Lão phu lớn tuổi, tin tức khó tránh khỏi không linh thông. Tin tức Định Vương trở về còn phải đa tạ Lê Vương báo cho, nếu như Định Vương còn nhớ đến mấy phần giao tình giữa lão đầu và Định Vương phủ thì chắc ít ngày nữa sẽ được gặp một lần. Hiện nay Định Vương vừa hồi kinh, chắc hẳn chuyện cần làm cũng nhiều. Chúng ta cũng không nên đi quấy rầy…” Mặc Cảnh Lê cười nhạt nói: “Lão quốc công nói phải. Hôm nay Hoàng thượng tuyên lão quốc công vào cung..”
Hoa Quốc công cười nói: “ Chắc thân thể hoàng thượng hết bệnh, nhất thời cao hứng liền muốn mấy lão hủ chúng ta cùng nhau vào cung vì Hoàng thượng ăn mừng một phen.”
“Như vậy sao?” Mặc Cảnh Lê cũng không phản bác, có chút áy náy nhìn Hoa Quốc công nói: “Lão quốc công, Bản vương….” Hoa Quốc công cũng không làm khó hắn, cười nói: “Lê Vương là người trẻ tuổi, không cần đi cùng mấy lão đầu tử chúng ta. Lê Vương cứ đi trước cũng được…” Mặc Cảnh Lê chắp tay cười nói: “Nếu đã như vậy, Lão quốc công đi thong thả, Bản Vương đi trước, cáo từ.”
“Không tiễn.” Hoa Quốc công cười nói
Nhìn Mặc Cảnh Lê long hành hổ bộ*(đi như hổ như rồng bay) đi khỏi, nụ cười trên mặt Hoa quốc công mới dần dần phai đi. Con trai đỡ ông có chút lo lắng nói: “Cha, nhiều năm rồi Hoàng thượng không gọi chúng ta vào cung kiến giá. Lần này…..Chỉ sợ không đơn giản.” Hoa Quốc công có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Quân muốn thần chết thần không thể không chết, huống hồ chẳng qua chỉ gọi chúng ta vào cung tấn kiến. Cũng không chỉ có một nhà chúng ta. Thôi…Lúc lên đại điện nhớ, không cần nói nhiều, làm ít sai ít. Có chuyện gì thì lão đầu tử ta sẽ thay các con chống đỡ một chút.”
“Cha, đều do hài nhi vô năng….” Trưởng tử của Hoa gia năm nay đã hơn năm mươi tuổi, đỡ Hoa quốc công xấu hổ nói. Nếu không phải hậu nhân bọn họ vô năng thì việc gì cha già đã sắp tám mươi phải tự mình lên điện, vì bọn họ ngăn cản những tính toán của Quân Vương kia.
Hoa Quốc công khoát tay cái rồi nói: “Ta cũng không biết có thể che chở các con được mấy ngày, được lúc nào hay lúc đấy đi. Ta cân nhắc thì chuyện ngày hôm nay chỉ sợ là có chút liên quan đến Định Vương.”
“Nói vậy là sao ạ?” Trưởng tử Hoa gia cả kinh, trên mặt cũng không dám động thanh sắc, chỉ đành giảm thấp tiếng hỏi.
Hoa Quốc công nói: “Mới vừa rồi con cũng nghe Lê Vương nói đó, Định Vương đã trở lại hai ngày rồi. Định Vương vừa trở lại bệnh tình Hoàng thượng liền tốt lên, con cảm thấy đây là trùng hợp sao?”
“Nhưng mà….Lấy tính cách của Định Vương thì tuyệt đối sẽ không cứu Hoàng thượng.” Bọn họ cũng coi như là nhìn Định Vương lớn lên, cho dù bên trong có nhiều năm chưa gặp nhưng mà căn bản là tính khí không có khả năng thay đổi. Thời điểm Định Vương còn niên thiếu đã không phải người khoan hậu gì cho cam, mười mấy năm này cũng không thể dưỡng thành tính cách lấy đức báo oán được.
Hoa quốc công than thở, nói: “Ta chỉ sợ….chắc Hoàng thượng không còn nhiều thời gian đi.”
“Cha muốn nói, Hoàng thượng gọi chúng ta vào cung là muốn…” ủy thác.
Hoa Quốc công khoát tay một cái nói: “Đi thôi, đi xem một chút khắc biết.”
Hôm nay điện Cần Chính đứng đầy người, so với lâm triều thường ngày thì càng nhiều hơn. Rất nhiều triều thần cũng nhận ra trước mặt đứng đầy mấy vị cựu thần mà bọn họ thậm chí còn không nhận ra, còn có mấy Vương gia trong hoàng thất. Trong lòng cũng mơ hồ biết chỉ sợ là có đại sự sắp xảy ra. Mấy người nhát gan không khỏi lùi lại phía sau không dám nói lời nào. Đứng ở phía trước chỉ còn mấy người đang xì xào bàn tán trao đổi gì đó. Chỉ nhìn vị trí cũng có thể nhìn ra được, những triều thần này đã chia làm hai phái. Một phái vây bên người Mặc Cảnh Lê, một phái khác vây quanh Liễu thừa tướng, nhìn đối phương thần sắc có chút bất thiện. Mà đổi lại, một phái khác đứng bên ngoài độc lập với những người này. Nhưng mà nhân số rất ít, đều là những lão nhân đã ngoài sáu mươi hoặc là người thanh liêm không chút quyền thế.
“Hoàng thượng giá lâm!.” Tiếng hét bén nhọn của thái giám vang lên trên đại điện.
Trên đại điện nhất thời một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người không nhịn được nhìn chăm chú vào long ỷ trống rỗng phía trên. Chỉ chốc lát sau, phía sau điện truyền đến một loạt tiếng bước chân, Mặc Cảnh Kỳ đã lâu không thấy mặc long bào được thái giám đỡ ra ngoài. Bởi vì bệnh đã lâu nên Mặc Cảnh Kỳ không khỏi có chút gầy gò tiều tụy, long bào mặc trên người hắn hơi rộng, tạo thành một loại cảm giác quỷ dị không hài hòa. Sắc mặt hắn vẫn vàng như nến nhưng đôi môi đỏ sẫm làm người ta ghé mắt và một đôi mắt sáng ngời sắc bén kinh người.
“Chúng thần tham kiến hoàng thượng!. Hoàng thượng vạn vạn tuế.!”
Mặc Cảnh Kỳ từ trên cao nhìn xuống đám thần tử phía dưới, bình tĩnh không gợn sóng nói: “Các khanh bình thân! Người đâu, tuyên chỉ.”
———-Vài lời nói với mọi người——–
Là như vầy…Bạn học Mặc Cảnh Kỳ điển hình là người đi trên con đường màu đen, cho dù thật vất vả mới đổi đường thì vẫn chỉ là một màu đen. Mặt khác, cho dù Mặc Tu Nghiêu có ý với ngôi vị hoàng đế nhưng tuyệt đối không thể nào tiếp nhận từ tay Mặc Cảnh Kỳ. Mà bạn học Mặc Cảnh Kỳ không phải là hoàn toàn tỉnh ngộ mà là tiếp tục chui vào một ngõ cụt khác.