Lôi Vô Kiệt từng thấy chiêu kiếm này, lập tức hiểu ý, đâm một kiếm theo cô.
Chiêu kiếm này đẹp tới đáng kinh ngạc.
Vì nó vốn không phải kiếm pháp mà là một điệu múa kiếm.
Nhược Y Kiếm Vũ.
Tam Tài Khu Ma trận, thẻ gỗ Thiên Sư, thêm vào Nhược Y Kiếm Vũ.
Có thể đánh với tiên nhân không?
Mạc Y giơ hai ngón tay, nắm lấy Tâm kiếm của Lôi Vô Kiệt.
Kiếm thế lập tức thối lui.
Nhưng còn một thanh kiếm, nhuyễn kiếm của Diệp Nhược Y đâu? Diệp Nhược Y khó lòng tin nổi nhìn chuôi kiếm trên tay mình, thân kiếm đã không còn, tan thành làn nước thép chảy xuống dưới đất.
“Ngươi có một thanh kiếm tốt đấy.” Mạc Y lạnh nhạt nói rồi vung ống tay áo đánh văng Lôi Vô Kiệt ra ngoài. Ánh mắt hắn lẫm liệt nhìn về phía Diệp Nhược Y: “Các ngươi giỏi lắm. Chỉ có điều ta là tiên nhân, các ngươi dám sử dụng Khu Ma trận với ta ư? Sao ngươi dám!” Mạc Y vươn tay trái nắm lấy cổ họng của Diệp Nhược Y.
“Dừng tay!” Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc định cùng lao tới.
Ngay cả Tiêu Sắt cũng lấy Vô Cực côn ra.
“Các ngươi đã gặp tiên nhân, vì sao không quỳ!” Mạc Y giơ tay phải ra, đột nhiên ấn xuống.
Mọi người đều cảm thấy một luồng uy thế nặng tựa ngàn quân ập thẳng xuống đầu, ba người bị đè thẳng xuống đất. Đừng nói ngăn cản Mạc Y, bọn họ thậm chí còn còn sức để động đậy.
Đây là chênh lệc giữa bọn họ, hóa ra từ khi bắt đầu bọn họ đã không có chút cơ hội nào. Bất luận Tam Tài Khu Ma trận hay thẻ gỗ Thiên Sư đều không có tác dụng gì. Khi bọn họ bước lên hòn đảo này, mọi thứ đã là nhất định.
Không, không có chuyện gì là nhất định cả.
“Nhược Y!” Lôi Vô Kiệt cắn răng muốn đứng dậy, lập tức vận Hỏa Chước thuật lên tới Nghiệp Hỏa cảnh. Ánh mắt hắn đỏ rực như lửa, khớp xương vang lên lách cách nhưng hắn thật sự đứng dậy. Lần trước khi cưỡng ép phá cảnh, hắn thậm chí không thể đứng vũng, nhưng lúc này ánh mắt hắn đày kiên định, mạnh mẽ chống cự lại lực lượng ngàn quân kia, bước từng bước một về phía Mạc Y.
Mạc Y khẽ cau mày: “Cưỡng ép vào Tiêu Dao Thiên Cảnh?”
“Đi chết đi!” Lôi Vô Kiệt nổi giận gầm lên một tiếng, tung người nhảy lên, đâm một kiếm về phía Mạc Y.
Kiếm pháp được truyền thụ bởi Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, chiêu kiếm lạnh lẽo nhất thế gian, Bát Nguyệt Phi Tuyết!
Trường kiếm đâm vào bả vai Mạc Y nhưng không có máu chảy ra, ánh mắt Mạc Y nghiêm nghị, hắn gật đầu: “Ngươi rất giỏi.”
“Nhưng vẫn chưa đủ.”
Con ngươi của Lôi Vô Kiệt lập tức ảm đạm.
Hắn rút Tâm kiếm ra, lảo đảo lui lại vài bước rồi ngất xỉu.
“Rốt cuộc ngươi… muốn làm gì?” Diệp Nhược Y vùng vẫy hỏi.
Mạc Y vung cánh tay phải, chỉ thấy vô số tảng đá lớn từ phía xa bay tới. Hắn ấn tay phải xuống, đá tảng lập tức tan thành bụi phấn, trải rộng từ sườn núi tới bờ biển. Hắn lại vung tay lên, chỉ thấy vô số cây cối bay lên, trải rộng khắp tiên sơn, cao cao thấp thấp, chập trùng bất đồng.
Diệp Nhược Y trợn tròn hai mắt, chỉ có cô biết Mạc Y đang làm gì.
Mạc Y dùng ngôi sao trên trời làm mẫu, biến cả tòa tiên sơn này thành một tinh đồ.
Tinh đồ lớn như vậy, rốt cuộc Mạc Y định làm gì?
Mạc Y quay lại nhìn về phía ngọn núi cao thẳng tới trời mây, hắn nhỏ giọng nói với Diệp Nhược Y: “Bây giờ chắc ngươi đang rất tò mò, không biết ta làm gì đúng không?”
“Ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Mạc Y mang theo Diệp Nhược Y tung người nhảy một cái, đứng trên đỉnh gian nhà. Hắn giơ tay phải ra, vung về phía vách núi. Tên vách núi cũng hiện ra một số phù triện hình dạng kỳ lạ.
“Đây, đây là…” Diệp Nhược Y thầm kinh hãi, cuối cùng cô cũng biết Mạc Y định làm gì. Nhưng đây chỉ là một truyền thuyết, một cấm kỵ, chưa một ai làm thật, cũng không ai biết rốt cuộc có làm được thật không. “Đây là Quỷ Môn trận, ngươi muốn dẫn hồn.”
Mạc Y xoay người nhìn biển rộng mênh mông vô tận, ngửa mặt lên trời hét dài:
“Hồn hề, quy hề!”