Tô Thành Vũ cũng hiểu, nhà họ Ngụy dám chọc giận Dương Thanh sẽ chỉ có một con đường chết.
Nhưng nghĩ tới thế lực thần bí đứng sau nhà họ Ngụy, ông ta vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Cậu Thanh không nên xem thường nhà họ Ngụy.
Tuy bốn nhà Tô, Quan, Trang, Ngụy đều được coi là các gia tộc đứng đầu Giang Hải nhưng nhà họ Ngụy là gia tộc bí ẩn nhất.
Chỉ e thực lực thật sự của bọn họ còn mạnh hơn cả ba gia tộc còn lại!”
“Ồ?”
Dương Thanh hơi kinh ngạc, chợt nhớ ra mạng lưới vận chuyển phụ nữ tới các thế lực lớn trong tỉnh Giang Bình.
“Ý của ông là nhà họ Ngụy còn có chỗ dựa to lớn khác sao?”, Dương Thanh hỏi.
Tô Thành Vũ gật đầu, trầm giọng đáp: “Tôi nói thực lực thật sự của nhà họ Ngụy có thể vượt qua cả ba gia tộc còn lại là vì chỗ dựa của bọn họ quá thần bí, bao nhiêu năm qua vẫn chưa bị phát hiện”.
“Nhà họ Trang đi lại với nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ, nhà họ Quan tự dựa vào chính mình vươn lên trở thành một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải.
Còn nhà họ Tô chúng tôi cũng nhờ quản gia Hàn Thiên Thành của gia tộc Vũ Văn giúp đỡ mới được như ngày hôm nay”.
“Chỉ có nhà họ Ngụy cực kỳ bí ẩn, không ai biết chỗ dựa phía sau là ai.
Bọn họ có rất nhiều sản nghiệp, tính sơ qua tài sản cố định của họ cũng lớn hơn nhà họ Tô!”
“Thực ra gia tộc giàu nhất Giang Hải phải là nhà họ Ngụy.
Không biết tại sao số tài sản công khai của bọn họ lại ít nhất trong bốn gia tộc”.
Nghe vậy, Dương Thanh cau mày, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.
Không phải vì bị nhà họ Ngụy dọa sợ, mà là anh nghi ngờ chỗ dựa của nhà họ Ngụy có địa vị vô cùng lớn.
Thậm chí anh còn suy đoán chỗ dựa kia chính là thế lực vận chuyển phụ nữ cho nhà họ Ngụy.
Nếu quả thực là thế thì phần lớn lợi nhuận của nhà họ Ngụy đều phải nộp cho thế lực đó.
Vậy thì có thể giải thích được lý do tài sản của họ đứng hạng chót trong bốn nhà.
Hơn nữa, thế lực này không chỉ vận chuyển phụ nữ cho riêng nhà họ Ngụy mà còn có sự tham gia của các gia tộc khác trong tỉnh Giang Bình.
Có khả năng các thành phố khác cũng có nơi mua bán phụ nữ.
Rốt cuộc toàn bộ Chiêu Châu có bao nhiêu gia tộc giống nhà họ Ngụy?
Mỗi gia tộc đều nộp lại hơn nửa lợi nhuận cho thế lực đứng sau kia, cộng lại tất cả sẽ cao tới mức nào?
Các gia tộc của tỉnh lỵ cũng không thể sở hữu thế lực lớn mạnh như thế này được, chỉ có thể là tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Nếu thực sự như vậy thì rất khó giải quyết.
“Cậu Thanh?”
Tô Thành Vũ thấy Dương Thanh ngây người, dè dặt lên tiếng dò hỏi.
Lúc này Dương Thanh mới giật mình tỉnh táo lại: “Không có một tin tức gì liên quan tới thế lực phía sau nhà họ Ngụy sao?”
Tô Thành Vũ cười khổ lắc đầu: “Thực sự không có!”
Dương Thanh gật đầu nghĩ, đến cả nhà họ Tô cũng không tra ra được chứng tỏ năng lực bảo mật thông tin của đối phương cực kỳ mạnh.
“Thời gian không còn sớm, hôm nay đến đây thôi!”
Dương Thanh nhìn đồng hồ, chín giờ hơn rồi, Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu còn đang chờ anh ở nhà, bèn đứng dậy rời đi trước.
“Được, tôi không làm phiền cậu nữa.
Nếu sau này cậu cần tôi giúp gì cứ lên tiếng”.
Tô Thành Vũ cười đáp, vô cùng hài lòng với bữa cơm tối nay.
Ông ta và Tô San tiễn Dương Thanh ra khỏi cổng nhà hàng, đợi anh đi rồi họ mới rời khỏi.
Trên đường về, Tô Thành Vũ vui vẻ cười nói: “San San, may mà lần này có con.
Nếu không chẳng biết tới khi nào nhà họ Tô chúng ta mới có thể xây dựng quan hệ với cậu Thanh”.
Tô San không hăng hái lắm, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
“Trông con có vẻ không vui lắm? Con biết cậu Thanh là ai không? Cậu ấy chính là…”
Tô Thành Vũ định nói ra thân phận của Dương Thanh lại nhớ ra mối thù giữa anh và gia tộc Vũ Văn, lập tức ngừng lại.
“San San, sau này con nhất định phải nghĩ cách làm thân với cậu Thanh nhiều vào”.
Hai mắt Tô Thành Vũ chợt lóe sáng: “Nếu có thể trở thành người phụ nữ của cậu Thanh thì càng tốt.
Tương lai của nhà họ Tô chúng ta sẽ vô cùng rộng mở!”
Tô San chua chát lắc đầu: “Con hơi mệt, đến nhà gọi con!”
Dứt lời, cô ta dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, Dương Thanh vừa đi vào khu biệt thự núi Cửu Thành, chuẩn bị đi qua con đường trực tiếp dẫn lên dinh thự Vân Phong thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen chặn lại giữa đường
– —————————
.