Nguyên một ngày đêm không ăn uống gì, hiện đã mệt nhừ cả đôi chân. Lang Bát có quay đầu nhìn về đống thịt linh dương, được mấy người cắt sẵn trước đó bên kia vẫn còn nguyên vẹn. Vội vàng cản Yên Nhi có ý định không ăn không uống tiếp tục tìm kiếm lại, nhanh chóng nhóm lửa nướng lên lấp đầy cái bụng đói meo.
Sau đó hai người tiếp tục vội vàng đi trong đêm, tay cầm theo ngọn đuốc men theo đống máu còn vương lại trên mặt đất. Đi được một đoạn thì vết máu lại biến mất, hai người tiếp tục chia ra với khoảng cách nhỏ để tìm, nhưng không tìm được. Cứ như vậy lại một đêm trôi qua vẫn không có chút kết quả, hai người đành ngậm ngùi ra về vị trí ban đầu.
Ngày hôm sau, vẫn tiếp tục như vậy tìm kiếm khắp các nơi phụ cận. Cũng trong thời điểm này hai người đã vô tình thấy căn động quật mà tên Tống Điểm đã trú ngụ trước đó vài tháng.
Sau khi cẩn mật dò xét qua lại nhiều lần, thì ở đây cũng không có bóng dáng sự quay lại của hắn. Vậy là từ đó hai người không lo nơi ăn chốn ngủ, đống thức ăn mà hắn ta dự trữ cũng đủ để hai người ăn trong vài tháng.
Mãi đến một hôm, hai người lúc này mới dồn sự chú ý lên vách núi mà Nguyên Lâm cùng tên Tống Điểm đã đồng loạt rơi xuống. Thấy nơi đây là có nhiều dấu hiệu khả nghi nhất.
Vậy là cả hai cùng chuyển đến phụ cận nơi này sinh sống. Ban ngày cất công tìm kiếm manh mối, đến tối về tập chung lại bàn về những khả năng có thể xảy ra.
Thực sự thì hai người hiện tại phụ mẫu đều không còn, có mỗi người huynh duy nhất mấy ngày qua nương tựa nhau không ít thì lại biệt tích tăm hơi. Nhất thời cả hai đều không muốn bỏ dễ dàng, nếu đối phương có rời đi cũng sẽ không kiểu không từ mà biệt như này.
Chớp mắt ba tháng đã trôi qua, hai người cuối cùng đã lật tung mọi ngóc ngách trên ngọn núi này mà vẫn không có chút tăm hơi. Thức ăn dự trữ trong thạch động cũng đã bị cả hai ăn sạch sẽ.
Mọi sự chú ý đồng loạt dồn lên quan điểm, khả năng Nguyên Lâm cùng tên Tống Điểm đã rơi xuống vực. Sau đó trôi theo dòng nước cuốn ra biển lớn rồi. Nếu không thì chung quanh vách núi kiểu gì mà chẳng còn lại chút vết tích.
Nghĩ vậy cả hai cũng không thôi suy nghĩ tìm kiếm ban đầu, tiếp tục dọn dẹp chốn ở khăn gói lên đường. Sau thời gian khoảng nửa năm, cả hai nghe ngóng tìm kiếm dọc theo dòng chảy con sông đến tận vùng hạ lưu. Cách nơi ban đầu khá xa về hướng Đông Nam. Trên đường đi cũng gặp không ít trắc trở, nhưng không quá đáng ngại thuận lợi đi đến cùng hạ lưu.
Ngay vùng hạ lưu, nơi đây có một thành trì tương đối sầm uất mang tên Vạn Triều Thành. Giáp ranh phía đông với biển lớn, còn phía nam giáp ranh với địa giới của Vân Quốc, tại đây cũng chính là nơi mà con sông mang tên Bích Đà Giang hai người đi xuyên suốt chảy qua.
Tuy nhiên con sông này lại rẽ ra ba nhánh riêng biệt cách nhau một đoạn khá xa, một nhánh thì chảy xuyên qua thành trì. Hai nhánh còn lại thì tạt ngang qua rồi bẻ sang hướng khác mà chảy ra biển. Thành Vạn Triều này nằm ở giữa chân vạc của ba nhánh sông trên.
Nơi đây cũng vì vậy mà được bồi đắp bởi phù sa sông, đất đai phì nhiêu màu mỡ, quanh năm dân sinh được mùa màng bội thu. Đời sống được cải thiện rất nhiều.
Tuy không quá rộng lớn, nhưng nhân khẩu khá đông đúc. Cả quan quân và dân đâu đó trên dưới 50 vạn người, đây cũng là một nơi tương đối an toàn tránh thị phi. Vì cái lí do này mà nhiều thế gia tài phiệt đã chuyển từ nơi khác đến đây sinh sống giao thương sầm uất.
Nơi đây được cai quản bởi nhiều đời của gia tộc nhà họ Thiểm, vị thành chủ hiện tại có tên Thiểm Tư Bình. Một người tâm cao khí ngạo, am hiểu sâu về binh thư sách lược rất được lòng dân chúng trong thành, cũng như những tiểu trấn ngoài thành phụ cận.
Về phía Yên Nhi và Lang Bát khi bước chân đến được đây, thì đã nằm trong tình trạng đói lả cả người. Cũng may dọc đường được vài nhà nông phu thương tình, cho miếng bánh lót dạ mà sống qua ngày. Yên Nhi lúc này cũng đã không còn giữ được vẻ là một cô bé xinh đẹp kiều diễm giống một năm về trước nữa.
Thân hình lúc này gầy gò ốm yếu đến đáng thương, quần áo sần màu do đã được mặc đi mặc lại qua mưa gió tương đối lâu. Vì vậy mà cũng dễ dàng tránh được địch ý từ những tên *** tặc cặn bã. Lang Bát thì cũng tình trạng tương tự, trên gò má hốc hác tiều tụy.
Trải qua nhiều sóng gió cùng nhau như vậy, tình cảm hai người cũng trở nên khăng khít như tỷ đệ ruột thịt vậy.
Cuối cùng cho đến một ngày nọ, cả hai lúc này mới đồng đánh chủ ý lên viên Hỏa Khai Linh Thạch còn lại trên người. Biết nó là một vật cực kỳ trân quý, nên cả hai ôm lòng mang vật này tìm đến một vị phú gia mang tiếng lương thiện trong vùng nhờ bán hộ.
Tất nhiên là hai người cũng đã chọn lọc rất kỹ, ai mới là người nên chọn mặt gửi vàng. Với sức lực cầm dao không chặt, trên tay lại có vật chân quý như vậy đi thẳng tới phường thị thì tuyệt đối lành ít dữ nhiều. Ít nhiều sẽ thu hút được sự chú ý của những người bất thiện, nếu không may cũng sẽ dẫn đến họa sát thân cũng nên.
Tuy nhiên để làm sao vẹn toàn đôi đường, hai người cũng cam tâm tình nguyện đồng ý sẽ chia cho vị phú gia đó nửa gia sản, kèm theo đó là cần thêm sự bảo hộ của người ta trong một đoạn thời gian dài.
Vài ngày sau, thương vụ giao dịch Viên Hỏa Khai Linh thạch đã trót lọt. Bán được hơn 10 ngàn Kim Tệ, cũng theo giao ước ban đầu hai đứa trẻ cung kính nộp lại năm ngàn kim tệ cho vị phú gia kia.
Nói về loại tiền tệ được giao dịch phổ biến nhất tại thế giới này, đó chính là Kim Tệ ( tác giả tên Kim). Nó là một loại khoáng tinh có đặc tính giống Vàng nhưng không phải Vàng vô cùng trân quý, màu sắc trong suốt, trong đêm tối tỏa ra bảy sắc vô cùng đẹp mắt.
Nó được hình thành qua việc hấp nạp trực tiếp thiên địa linh khí. Do đó cũng có thể được các tu luyện giả sử dụng để hồi phục công lực.
Kể từ ngày đó Yên Nhi và Lang Bát cũng có được cuộc sống như trong mơ. Tuy đã đi cùng nhau suốt cả thời gian qua, nhưng ai cũng muốn có thế giới riêng của mình, liền xây cho mình mỗi người một căn biệt viện to nhất nhì vùng liền kề nhau.
Trải qua trừng thời gian 7 năm sau, Lang Bát cuối cùng cơ thể ngày càng phát tướng trở nên béo tròn. Còn Yên Nhi thì lấy lại được vẻ xinh đẹp vốn có của bản thân, vô cùng kiều diễm khuynh nước khuynh thành đồn xa.
Khiến bao công tử thế gia trong vùng khao khát thèm muốn. Bao nhiêu lần đến không đếm xỉa các nhà mang sính lễ đến hỏi nhưng cũng thẳng thừng bị chối từ.
Do có một phần tâm nguyện chưa hoàn thành, Lang Bát và Yên Nhi trong lòng một tia hy vọng vẫn tin Nguyên Lâm chắc chắn vẫn còn sống, không những thế hiện tại có khi cũng đang cất công tìm hai người.
Qua bao nhiêu năm cả hai không ngừng đưa ra tin tức tìm người, hễ ai phát hiện tin có lợi thì sẽ được thưởng hàng trăm kim tệ khiến nhiều người động tâm.
Tất nhiên là cũng có những người thâm tâm bất thiện đến tung ra những tin tức giả. Nhưng với sự che chở của vị phú gia nọ, cũng như cơ trí của hai người. Đến nay vẫn chưa có ai có thể đắc thủ thành công.
Duy có một ngày vào đêm mưa rông ngợp trời, khi biết tin có hai tiểu phú gia mới nổi liên tục tìm kiếm tung tích một cậu bé mất tích 6-7 năm về trước. Lúc này xuất hiện mẹ con quả phụ làm nghề chài lưới, đến cung cấp được một tin khiến hai người vốn ý niệm tìm kiếm đã hạ xuống bỗng nhiên trỗi dậy lạ thường.
Nguyên do ban đầu lúc tung tin, hai người không hề đưa ra đặc điểm nhận dạng. Chỉ miêu tả đơn giản là một cậu bé chừng mười tuổi trôi sông, khả năng vẫn còn sống mà lưu lạc đâu đây.
Mẫu tử quả phụ nọ lại cơ hồ miêu tả chi tiết đến lạ thường, và đặc biệt là cái đầu mọc nửa mái tóc. Nhưng lúc đó giông bão, nước chảy quá xiết phu quân của phụ nữ lúc này đã cố gắng nhưng cũng vì thế mà táng thân theo.
Bây giờ Yên Nhi cùng Lang Bát mới dám chắc Nguyên Lâm hẳn bị trôi ra đại hải, vội vàng thuê thêm thuyền bè lênh đênh các vùng đảo phụ cận không ngừng thu thập tin tức quan trọng.
Ngoài ra, với số tài phú của mình hiện có, hai người dễ dàng mua được các loại bí pháp tu luyện bước đầu của Khai Linh Thạch. Từ đó ngoài tìm người, Yên Nhi và Lang Bát cũng chuyên tâm tu luyện chẳng mấy chốc đã có chút thành tựu cá nhân đáng nể.