“Vậy được rồi, bữa tiệc gia đình của nhà cô bắt đầu vào lúc nào?”
Đường Thanh Nhã mừng rỡ, vội vàng nói:
“Ngay vào tám giờ tối nay! Anh bây giờ đang ở đâu? Tôi để cho người tới đón anh!”
“Được rồi, cô đem địa chỉ gửi qua tin nhắn cho tôi là được.”
…
Sau khi nói chuyện điện thoại với Đường Thanh Nhã xong, dưới chân Diệp Trần hơi động một chút, người đã đi ra bên ngoài mấy chục thước, sau đó ở vùng ngoại ô đi xuyên qua không tới mười phút, cuối cùng cũng đã trở lại trong thành phố Vân Châu.
Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối xuống, hắn vốn định về quán cơm Tô thị nhìn một chút, nhưng khi hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy địa điểm mà Đường Thanh Nhã gửi qua tin nhắn cho mình, rõ ràng là một nơi đi ngược lại với hướng quán cơm Tô thị, hơn nữa bữa tiệc gia đình của Đường gia bắt đầu vào lúc tám giờ tối, mắt thấy thời gian cũng sắp tới.
Cuối cùng, Diệp Trần quyết định đi Đường gia trước, gặp mặt với Đường Thanh Nhã một lần, nếu như không có việc gì, hắn về sớm một chút là được rồi.
Bởi vì nội thành có nhiều người phức tạp, không tiện thi triển một số năng lực kinh thế hãi tục, Diệp Trần đành phải gọi một chiếc taxi thay đi bộ.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước một biệt thự sang trọng tên là Tử Kim Sơn.
Đối với nơi này, Diệp Trần có chút ấn tượng, người ta nói rằng khu biệt thự này là nơi tập hợp những người giàu có nhất và quyền lực nhất ở thành phố Vân Châu, không phú thì quý!
Ngay cả trên mặt đất ở Vân Châu, vẫn còn một câu nói rằng nếu không có một căn biệt thự riêng của mình ở Tử Kim Sơn, thì người đó sẽ không được coi là một người thượng lưu ở Vân Châu!
Đương nhiên với câu nói này, theo quan điểm của Diệp Trần, chủ yếu là một mánh lới quảng cáo cố tình của các nhà phát triển bất động sản, nhưng nó có thể được lan truyền rộng rãi ở Vân Châu, đủ để minh họa, người dân ở Vân Châu ngưỡng mộ tiểu khu này.
Diệp Trần đang định đi vào, lại bị bảo an ở ngoài cửa tiểu khu này ngăn lại,
“Thưa ông, ông có phải chủ sở hữu của căn biệt thự nào đó ở đây hay không? Hay ông muốn ghé thăm? Nếu ông không phải là chủ sở hữu, vui lòng báo cáo số nhà mà ông muốn ghé thăm. Theo quy định, trước tiên chúng tôi phải xác nhận danh tính của ông với chủ sở hữu trước khi ông có thể đi vào! “
Nhân viên bảo vệ rất niềm nở và lịch sự, nhưng trong sâu thẳm nụ cười của hắn ta, rõ ràng có một chút vẻ khinh thường mờ nhạt.
Thật ra, thì cũng không thể đổ lỗi cho các nhân viên bảo vệ khi xem thường người, thực sự là cách ăn mặc của Diệp Trần quá giản dị, đồng phục của học sinh tẩy rửa sạch tới bạc màu, dưới chân là đôi giày vải bình thường không thể bình thường hơn, kiểu tóc thì bình thường và thậm chí còn rối bời… Mặc dù vóc người vẫn còn khá hoạt bát, có sức sống, nhưng làm thế nào để nhìn vào đó so được với tầng lớp thượng lưu của xã hội này, đó hoàn toàn là một cậu bé nghèo và cổ hủ!
Đối với sự khinh miệt của người bảo vệ, Diệp Trần căn bản không có để ở trong lòng,
Ở trong mắt hắn Cuồng Đế của Tu Chân giới này, những người của thế giới này, ngoại trừ gia đình và bạn bè của hắn ra, những người khác cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!
Ai lại đi quan tâm đến cách nhìn của con kiến hôi đối với bản thân mình đây?
“Tôi không biết số nhà, nhưng tôi được mời tham gia bữa tiệc gia đình của Đường gia!”
Diệp Trần trực tiếp mở miệng nhàn nhạt nói
Nhân viên bảo vệ nghe điều này, đột nhiên hắn ta hơi kinh hãi,
Đường gia!
Đó là gia tộc đệ nhất ở Vân Châu!
Hơn nữa, Đường gia thực sự muốn tổ chức một bữa tiệc gia đình vào tối nay, nghe người ta nói rằng đó là để làm cho Đường gia vị kia vui một chút, và những người được mời gần như là tầng lớp thượng lưu của Vân Châu.
Điều này thậm chí có thể được cho là một trong những sự kiện hiếm hoi ở Vân Châu trong những năm gần đây!
“Xin hỏi tiên sinh, ngài tên là gì? Tôi sẽ gọi điện cho Đường gia để xác minh một chút!”
Nhân viên bảo vệ trong nháy mắt không còn sự kiêu ngạo của trước đó, cong người, lễ độ cung kính nói.
Mặc dù hắn ta vẫn cảm thấy rằng cậu bé nghèo khổ này không thể nào là nhân vật lớn, nhưng hắn ta không dám có bất kỳ sự cẩu thả nào.
Xét cho cùng, ngay cả khi đó là hoàng đế, cũng có mấy nhà người thân thích nghèo không phải sao?
“Diệp Trần!”
“Ngài chờ một lát!”
Nhân viên bảo vệ kia nở nụ cười với Diệp Trần, nhân viên bảo vệ khác thì lao vào phòng bảo vệ, bấm số điện thoại của Đường gia.
“Này, xin chào! Tôi là tiểu Lương người bảo vệ ở cổng. Có một vị tên là Diệp Trần tiên sinh, tự xưng là khách quý của Đường gia… Cái gì? Không có người như vậy!… Ok, tôi biết phải làm gì.! “
Sau khi nhân viên bảo vệ tên tiểu Lương gọi điện thoại xong, toàn bộ khuôn mặt đột nhiên trở nên âm trầm.
P/S: Ta thích nào, chương thứ 5 rồi nhé