Chủ nhiệm lớp hừ nhẹ: “Đi học lén lút gọi điện thoại, còn dám hỏi tôi trả lại điện thoại, vừa vặn có việc phải nói với chị của em.”
“Chị của em?”
“Hửm? Cô ấy không phải chị của em sao?”
Thư Đồng vội vàng nói: “Tôi là chị của cậu ấy, thầy có việc gì cứ nói thẳng với tôi đi.”
Chủ nhiệm lớp đi ra hành lang, tránh Đường Hân cướp lại: “Thành tích của Đường Hân vẫn luôn nằm trong top 3 của lớp, mấy ngày trước thi thử, thành tích của em ấy lại rơi xuống thứ hạng 12. Tôi nghĩ cậu ấy đang say mê chơi game hoặc bận yêu đương. Em là chị gái chắc là hiểu rõ em ấy nhỉ.”
Thư Đồng nghẹn cổ họng: “Tôi đã hiểu ý của thầy, tôi sẽ nói chuyện với em trai.”
Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói: “Làm chị gái nên kỷ luật với em trai, không thể tiếp tục thấp như vậy, em ấy là đối tượng quan trọng mà trường muốn bồi dưỡng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thư Đồng thở dài một hơi, cũng có chút khó chịu, có chút buồn cười.
Ai, di động Đường Hân lại bị tịch thu rồi.
Thật tội nghiệp, không biết khi nào có thể liên lạc với anh.
Sau bữa cơm chiều, Thư Đồng nhận được một cuộc gọi từ số lạ gọi, hóa ra là Đường Hân.
“Đây là số di động của một trong những anh em của anh, hai ngày nữa mới lấy lại được di động, tạm thời mượn di động của cậu ta.”
“Tối nay hẳn gọi cho em, bây giờ anh nên tập trung cho việc học.”
“Đừng tin những lời vớ vấn của chủ nhiệm.” Đường Hân gằn từng chữ giữa hai hàm răng, “Lần đó thi thử, anh không làm xong bài văn nên mới kém như vậy.”
Thư Đồng hỏi: “Sao anh không làm xong?”
“Hôm đó đau bụng, vì anh đã uống quá nhiều đồ uống vào ngày hôm trước.”
Thư Đồng không có gì để nói, có vẻ lần đó biết cô đi xem mắt nên Đường Hân đã đợi 2 tiếng trong quán cà phê, uống quá nhiều đồ uống nên kết quả bị đau bụng.
Ừm… Xem như là lỗi của cô đi.
Thư Đồng ẩn ý sâu xa nói: “Hãy tập trung vào bài thi cuối kỳ đi, chờ anh đạt được hạng nhất hãy tìm em.”
Đường Hân khẽ xùy một tiếng: “Tuần sau mới thi cuối kỳ.”
Tuần sau hả, quả thật rất lâu, Thư Đồng cũng muốn nhanh chóng gặp Đường Hân, nhưng cô không muốn gánh tội danh khiến anh chậm trễ việc học, cô quyết tâm mạnh mẽ, dịu dàng nói: “Ngoan, chờ anh thi xong muốn làm gì cũng được.”
Đường Hân phấn khích mỉm cười: “Có thể, nghĩ làm sao để làm em thì làm em thế đấy.”