Hiểu Tinh vùng vẫy kháng cự liên hồi đánh vào người cậu.
Chìm đắm trong cơn cuồng hôn, bất chợt cậu nới lỏng tay ra liền….,…
BỐP….CHÁT…!
Du Vỹ Tường lãnh trọn năm dấu ngón tay hằn lên gương mặt hảo soái ca.
Sau cú tặng phẩm ngoạn mục, cô nàng nữ chính Mạc Hiểu Tinh ấm ức vùng vằng chạy một mạch biến đi.
Cô vừa ấm ức vừa cảm thấy tim mình bất ổn định, cô dừng lại một góc đường kiểm soát lại cảm xúc. Riêng Vỹ Tường, cậu ta định tâm lại mắt với theo bóng dáng khuất xa của Hiểu Tinh.
Về đến nhà mình, hai người mỗi góc đều ghi dấu về đối phương.
Hiểu Tinh chui tọt vào phòng trùm mền ngồi đó xác định lại cảm giác ấy.
Vỹ Tường, cậu ta nằm gác tay lên trán chỉnh đốn lại cảm giác tội lỗi của mình.
Haizz…cứ mặc kệ hai người đó, bây giờ là tình hình nguy cấp xảy đến với Lâm Tử, tác giả chân chính từng tạo nên sự thành công của tác phẩm.
Nó hôn mê sâu, trong giấc mơ êm đềm nó thấy mình đang đi trên một con đường đầy hoa cỏ ????? bỗng xuất hiện trước mắt hai lối thoát, con đường kia là sự tuyệt vọng đang mời gọi nó. Đường ấy không phải tự nhiên mà có, mà chính là sự tuyệt vọng từ bản thân nó mà hình thành.
Đường thứ hai, chỉ là lối mòn nhỏ dẫn đến khung cảnh tuyệt đẹp. Có hơi thở của niềm tin, sự lạc quan cảm giác ấm áp, an toàn.
Tuy lối mòn đó nhỏ hẹp nhưng sự lựa chọn là do bản thân mình.
Bước chân nó đang tiến tới con đường tuyệt vọng thì thực tại, máy thở của nó đang tụt dốc, những sóng âm dần dần không đều nữa.
Ở ngoài, gã bí ẩn Cổ Huyết lòng nóng như lửa đốt khi nhìn thấy những đường sống âm dần tụt.
Bác sĩ thi nhau dùng kích tim hi vọng cứu vớt được lúc nào hay lúc đấy.
Lâm Tử lý nào nó dễ chết vậy sao?
Bao nhiêu tình tiết truyện còn chưa giải quyết, không lẽ lại lìa bỏ thế gian vô duyên vô cớ thế à?
Đột nhiên gã công thụ bất minh đó biến mất vô căn cứ, hắn ta bỗng chốc hoá thành hình hài xưa kia. Tóc dài, vận y phục cổ trang kì dị mắt loé lửa đỏ rực bước vào thế giới nào đó ảo ảnh lưu linh.