Thật là làm cho Tô Nam Tinh phải chết lặng người, thầm cảm khái sức quyến rũ của anh trai thân thiện quá lớn, hay là sức quyến rũ của một tổng giám đốc quá lớn đây? Trên thế giới này, con người còn chân thật hơn cả tình yêu đích thực, sức quyến rũ của Maserati lớn hơn tất cả mọi thứ.
Sau khi Tô Nam Tinh và Chu Dịch đến nơi, đôi mắt của cô bạn gái cũ của Chu Dịch là tổng giám Triệu như lóe lên tia sáng, cầm ly rượu sâm banh đi tới đây. Cô ấy mặc một chiếc đầm dự tiệc màu đỏ bằng chất liệu vải lụa taffeta*, giống như nữ chính trong bữa tiệc, mái tóc xoăn gợn sóng và đôi bông tai kim cương sáng lấp lánh. Vị tổng giám đốc Triệu lên làm tổng giám đốc lúc 29 tuổi cũng thành thạo với những bữa tiệc như thế này.
*Vải lụa taffeta: tên loại vải dệt láng bóng từ sợi tơ hoặc các sợi nhân tạo. Sản phẩm taffeta có độ bóng, độ cứng, “đứng mình,” lại không bám da vào mùa đông nên phù hợp để may áo cưới, áo vest, áo khoác, váy ngắn, quần tay hay kết hợp với các chất liệu khác để may sản phẩm thời trang công sở, dạo phố.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Tô Nam Tinh khoác tay Chu Dịch, nụ cười rạng rỡ lại chợt tắt.
Tô Nam Tinh luôn biết quan sát sắc mặt của người khác, nếu không thì cũng không thể lên đến vị trí giám đốc trong khi còn là nhân viên tạm thời, vừa có năng lực làm việc, lại còn biết quan sát sắc mặt, rào trước đón sau. Cô rất thông minh kiếm cớ đi vệ sinh, nhường không gian cho hai người yêu cũ.
Không biết có phải Chu Dịch đã nhìn thấu sự khéo léo của cô hay không mà cố tình dặn cô: “Đi nhanh đi, trở về sớm một chút.” Dáng vẻ quyến luyến làm cho nụ cười xinh đẹp của tổng giám đốc Triệu hơi bị “đóng băng.”
Tô Nam Tinh cố tình lề mề ở trong nhà vệ sinh, sau khi đi ra thì thấy tổng giám đốc Triệu vẫn còn đang nói chuyện với Chu Dịch. Cô cũng không đi tới đó, tìm một góc nào đó để ngồi một lúc.
Tuy nhiên, người đẹp lại không thể bị bỏ rơi trong hoàn cảnh này. Cô mới cầm ly nước cam lên uống thì phó tổng giám đốc Lục đã đến chào hỏi Tô Nam Tinh bằng tiếng Trung hơi gượng gạo, “Hi, cô có khỏe không?”
Nhìn thấy quan lớn đích thân đến chào hỏi mình, đó quả thực là một chuyện vừa vui mừng, vừa lo sợ. Phó tổng giám đốc Lục còn đích thân lấy một ly rượu sâm banh từ người phục vụ đưa cho Tô Nam Tinh, giải thích: “Nồng độ cồn rất thấp, sẽ không say.”
Tô Nam Tinh nhận lấy, hai người cụng ly rồi nhấp một ngụm. Phó tổng giám đốc Lục bắt đầu trò chuyện với Tô Nam Tinh, hỏi: “Tôi nhớ cô là người đại diện của Hoa Tín có phải không?” Phải mất một lúc để ông ấy suy nghĩ ra từ “người đại diện” để nói ra.
Để trở nên thân thiện hơn, Tô Nam Tinh cũng giao tiếp bằng tiếng Anh. Phó tổng giám đốc Lục mỉm cười, ông luôn có thiện cảm với những cô gái thân thiện, xinh đẹp như Tô Nam Tinh.
Còn chưa uống xong ly rượu sâm banh, ông ấy đã mời cô khiêu vũ.
Có một dàn nhạc được mời đến buổi tiệc, giai điệu âm nhạc vẫn luôn du dương, êm dịu, có một vài cặp đôi đang nhảy chậm trên sàn nhảy.
Được phó tổng giám đốc Lục mời, dĩ nhiên Tô Nam Tinh không thể từ chối. Cô đưa tay ra, đặt tay mình vào tay của ông ấy. Ông ấy dẫn cô vào trong sàn nhảy, khiêu vũ chậm nhẹ.
Mặc dù phó tổng giám đốc Lục đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn còn phong độ, vẫn giữ được vóng dáng, nhìn rất lịch lãm, trí thức, lúc khiêu vũ với Tô Nam Tinh trên sàn nhảy đã tạo ra một cảnh tượng đẹp mắt.
Chiếc đầm đuôi cá màu đỏ của Tô Nam Tinh xoay tròn, đẹp giống như một đóa hoa hồng nở rộ.
Sau khi kết thúc bản nhạc, phó tổng giám đốc Lúc mỉm cười và rời đi. Tô Nam Tinh thấy Chu Dịch và tổng giám đốc Triệu đã nói chuyện xong nên cũng trở về.
Chu Dịch nói nửa đùa nửa thật: “Em nhảy với ông ấy thì tôi sẽ ghen đấy.”
Câu nói đó làm cho Tô Nam Tinh không thể trả lời, chỉ có thể cười khúc khích và giải thích: “Phó tổng giám đốc Lục mời tôi, tôi cũng không thể từ chối, dù sao cũng là đối tác.”
Chu Dịch ôm eo cô, giống như là tuyên bố chủ quyền của mình. Sau đó, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, không có rời đi.
Tô Nam Tinh đứng ở bên cạnh Chu Dịch, nhìn anh mỉm cười rồi nói với mấy cô gái đi đến gần: “Tôi có bạn rồi.”
Tô Nam Tinh thầm nghĩ: Có lẽ Chu Dịch chỉ đang kiếm cớ, nhưng khi anh ta ôm eo cô, nhiệt độ ấm áp và nóng bừng từ cánh tay truyền đến người cô, rồi sau đó lúc anh ta nghiêm túc nói cô là bạn của anh, cô vẫn cảm thấy rất vui.
Đây là một giấc mơ đẹp có thời hạn, cho nên cô có thể buông thả bản thân mình, để bản thân mình được vui vẻ, thoải mái trong giấc mơ, được thể hiện ra chút cảm xúc có phải không?
Cô và Chu Dịch lại đi xã giao với một vài người đại diện của các công ty, thậm chí còn xã giao với vài người đại diện của công ty công nghệ bên Nhật Bản. Trước đây, Tô Nam Tinh có học thêm tiếng Nhật ở trong trường đại học, có điều dần bị mai một theo năm tháng, nhưng mà để giao tiếp cơ bản thì không có vấn đề gì.
Cho nên cô bình tĩnh đi theo bên cạnh Chu Dịch giao tiếp bằng tiếng Anh, tiếng Nhật. Dáng vẻ điềm tĩnh, tự nhiên, thân hình mảnh mai bước đi trên đôi giày cao gót càng làm cô thêm quyến rũ, nụ cười tự tin càng làm cô thêm xinh đẹp.
Chu Dịch thầm nghĩ: Trong chuyến đi du lịch ngắn ngủi đến thành phố Sa Hải, rốt cuộc là có bao nhiêu Tô Nam Tinh mà mình chưa từng gặp qua?
Tô Nam Tinh mỉm cười tự tin làm anh muốn giấu cô đi, anh thầm nghĩ chỉ có một mình anh mới được thưởng thức vẻ xinh đẹp đó.
Tiệc cocktail hôm đó kéo dài đến nửa đêm, về sau tổng giám đốc Triệu có lẽ bận xã giao nên cũng không đến nói chuyện với Chu Dịch nữa, Tô Nam Tinh cũng không hỏi hai người đã nói về chuyện gì.
Đến khi buổi tiệc kết thúc, lúc hai người trở về khách sạn, đôi chân của Tô Nam Tinh đã rất đau khi mang giày cao gót. Khi đến sảnh khách sạn, cô liền cởi giày ra cầm lên tay, đi chân trần trên mặt đất.
Chu Dịch nói: “Mặt đất rất lạnh.”
Giọng nói của Tô Nam Tinh rất dịu dàng, mang theo chút nũng nịu, “Đau chân quá đi.” Giọng nói bình tĩnh, tự tin lúc nãy và giọng nói nũng nịu như một cô nữ sinh lúc này quả thực giống như hai tần số khác nhau, làm cho trái tim của Chu Dịch hơi nhộn nhạo. Thậm chí anh đã có linh cảm về một mối nguy hiểm, thế nhưng anh vẫn buông xuôi, bởi vì anh bằng lòng đi vào nguy hiểm đó.
Anh bế bồng Tô Nam Tinh lên, đây là lần thứ hai anh bế cô như vậy.
Lần này cô không co cứng người như lần trước nữa. Lần này cô liền ôm lấy cổ anh, cơ thể mềm mại dựa gần anh, hơi thở và cơ thể quyến rũ của cô cũng dựa gần sát anh. Cảm giác mềm mại, thơm mát càng khiến trái tim Chu Dịch thêm nhộn nhạo.
Ký ức “nóng bỏng” về hai lần với Tô Nam Tinh liên tục hiện lên trong tâm trí anh, quả thực giống như một loài cỏ dại cắm sâu vào trong lòng Chu Dịch.
Anh cảm thấy mình phải đi ra bờ biển để tỉnh táo lại. Nếu như về phòng ngay, anh sẽ không thể kiểm soát mà bổ nhào về phía cô ngay cửa phòng, cho nên anh bế Tô Nam Tinh đi ra bờ biển.
Sau khi ra bờ biển, Tô Nam Tinh kêu anh thả cô xuống. Cô nâng tà váy lên, đi chân trần trên cát. Ánh trăng sáng chiếu xuống mặt biển, ngọn đèn trong vườn hoa bên bờ biển cách đó không xa chiếu sáng lờ mờ vào bờ cát. Nhưng mà khuôn mặt xinh đẹp và đường cong quyến rũ trên cơ thể của Tô Nam Tinh đã đủ làm cho Chu Dịch không thể giữ bình tĩnh. Hai người nắm tay nhau, đi chậm rãi trên cát.
Chu Dịch nói: “Đêm nay em rất đẹp.” Đẹp đến nỗi làm cho trái tim anh run rẩy.
Anh còn nói: “Tôi rất thích vẻ xinh đẹp, tự tin của em.”
Tô Nam Tinh khiêm tốn nói: “Cám ơn anh đã mua cho tôi đôi giày cao gót Jimmy Choo và chiếc đầm dự tiệc lộng lẫy này. Những thứ đó làm tôi cảm thấy mình giống như là cô bé lọ lem được ban phép màu, được tỏa sáng trong đêm dạ hội. Nhưng mà sau khi phép màu biến mất, tôi vẫn chỉ là một cô gái hèn mọn, đáng thương trong bộ quần áo rách nát.”
Chu Dịch nói: “Em không phải là một cô gái hèn mọn, đáng thương.”
Trên bãi cỏ cánh đó không xa, có một buổi tiệc còn đang diễn ra. Giai điệu âm nhạc du dương của buổi tiệc vang lên, Chu Dịch bỗng cúi người xuống, đưa tay ra về phía cô và nói: “Công chúa xinh đẹp của tôi, có thể mời em khiêu vũ với tôi hay không?”
Ngay lúc đó, vẻ đẹp trai của Chu Dịch đã khiến trái tim của Tô Nam Tinh đập thình thịch. Cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, nụ cười quyến rũ, đưa tay ra đặt vào tay anh rồi nói: “Được.”
Sau đó, anh ôm lấy cô, nhảy một bản trên bờ cát mịn màng.
Về sau, Tô Nam Tinh nhớ lại mọi chuyện trong đêm đó đều diễn ra theo tự nhiên.
Thậm chí sau điệu nhảy đó, Chu Dịch không nhịn được liền hôn cô, từ chậm rãi thưởng thức đến nóng vội, thậm chí về sau lại còn vội vàng muốn ăn sạch cô tận xương.
Bọn họ chỉ uống một ít rượu sâm banh trong buổi tiệc cocktail nên có chút hưng phấn, nhưng cả hai đều rất tỉnh táo.
Một chút rượu làm cho nụ hôn của bọn họ ngọt ngào hơn.
Sau đó, anh bế cô đi về phòng, lột chiếc đầm dự tiệc lộng lẫy ra. Chu Dịch thì thầm bên tai cô: “Lúc em mặc thử chiếc đầm này, trong đầu tôi đã có một suy nghĩ, đó chính là hy vọng có một ngày nào đó, tôi sẽ đích thân lột nó ra, thưởng thức sự ngọt ngào của em bên dưới chiếc váy, làm cho em đạt tới cao trào, làm cho em phải bật khóc và cầu xin tôi tha thứ…”
Sau đó, Chu Dịch đã biến thành Chu chờ thời.
Dưới ánh trăng sáng, bọn họ đều quay mặt về phía cửa sổ lớn hướng ra biển. Ánh trăng phản chiếu vằng vặc xuống giường lớn, ở trên giường có hai cơ thể dây dưa vô cùng mãnh liệt.
Bọn họ cũng rất háo hức với cơ thể của nhau. Hiểu được điều đó, Chu Dịch đã thuần thục khơi gợi ngọn lửa tình bên trong người Tô Nam Tinh, dễ dàng khiến cho Tô Nam Tinh phải khom lưng vì anh, cầu xin anh tha thứ.
Cô thật ngọt ngào, thật mềm mại, sự đụng chạm da thịt và đường cong phập phồng quả thực khiến Chu Dịch phát điên lên, chỉ muốn liên tục rong đuổi trong cơ thể cô.
*
Lúc Tô Nam Tinh tỉnh dậy, cô lại nằm trong lòng của Chu Dịch, mặt trời đã lên cao.
Cơ thể của bọn họ dính chặt lấy nhau, nơi nào đó “bừng bừng khí thế” vào sáng sớm của Chu Dịch đang để trên bắp đùi cô, làm cho Tô Nam Tinh không dám cử động.
Cô đỏ bừng mặt khi nghĩ đến sự điên cuồng của đêm hôm qua, nhất là sau đó Chu Dịch lại ôm cô lên ghế dựa ở trước cửa cổ sát đất, còn nói chuyện theo kiểu gợi tình: “Cái này gọi là mặt hướng ra biển, xuân ấm hoa nở*.”
*Mặt hướng ra biển, xuân ấm hoa nở: là tên bài thơ trữ tình của tác giả Hải Tử (Trung Quốc), được viết vào năm 1989. Ở đây mị cần một cái đầu không-trong-sáng, không-lành-mạnh, càng-đen-tối-càng-tốt!!!
Tô Nam Tinh cảm thấy sau này mình không thể đối mặt với bài thơ đó của Hải Tử được nữa.
Không giống như lần đầu tiên và lần thứ hai, lần này Chu Dịch đã thức dậy rất nhanh, còn có một chỗ khác cũng “tỉnh dậy” theo. Chu Dịch lại dùng tư thế mình thích nhất, nắm lấy eo thon của cô rồi làm từ phía sau, khiến cho Tô Nam Tinh phải nhiều lần cầu xin anh. Tô Nam Tinh nhẹ nhàng gọi anh: “Giám đốc, xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi không thể.”
Một tiếng giám đốc đã khiến Chu Dịch suýt nữa thì không thể kiềm chế được. Bình thường trong giờ làm việc, lúc Tô Nam Tinh nghiêm túc gọi anh, anh còn nghĩ cô vẫn giữ cho mình một ranh giới, đợi đến một lúc nào đó cô phá vỡ ranh giới đó, điều đó sẽ khiến cho Chu Dịch phát điên lên.
Rất nhiều sự mới mẻ của Tô Nam Tinh đang chờ đợi anh, làm cho anh không thể ứng phó kịp. Một Tô Nam Tinh lúc thì nũng nịu làm cho trái tim anh nhộn nhạo, lúc thì tự tin, quyến rũ làm cho anh muốn giữ chặt lấy cô.
Anh chợt ghen tị với bạn trai cũ của cô, có phải cô đã từng để lộ ra nét quyến rũ trước mặt người đó hay không? Nghĩ tới đây, anh đã ghen tị đến mức phải nghiêm túc trừng phạt cô, để cho cô không chịu đựng được phải cầu xin anh.
Anh thích cô cầu xin anh, liên tục kêu “Giám đốc, tha cho tôi.”
Chu Dịch sợ rằng sau này khi nghe thấy Tô Nam Tinh gọi anh là giám đốc trong công ty, có lẽ anh sẽ trở nên cứng rắn.
HẾT CHƯƠNG 27