Bạch Lạc từ trong thùng tắm bước ra, cả người quỳ trên mặt đất.
“Vươpng gia là muốn thuộc hạ làm một con chó sao? Chỉ cần vương gia muốn, thuộc hạ chính là một con chó.”
Nói xong, Bạch Lạc lại đột nhiên mở cửa ra, đi đến viện tử của Xích Viêm.
Trong viện tử của Xích Viêm có một cái chuồng chó, Bạch Lạc cúi người, trực tiếp chui vào bên trong chuồng chó.
Y ôm lấy đầu gối của mình, thật sự đem chính mình thành một con chó.
Bạch Lạc hiện tại căn bản không dám lại có vọng tưởng xa vời lúc trước.
Cái gì mà Xích Viêm thích?
Quả thực giống như một trò cười.
Hạ nhân thấp kém như cỏ rác giống y, vương gia cao cao tại thượng sai có thể nguyện ý nhìn y?
Bạch Lạc lúc này mới biết, chính mình trước đây nực cười biết bao.
Y thế mà lại vọng tưởng loại chuyện xa không với tới này.
Xích Viêm chán ghét y vũ nhục y, căn bản chưa từng coi y là một con người. Trong mắt Xích Viêm, chính mình phỏng chừng thật sự giống như một con chó.
Bây giờ trái tim Bạch Lạc đã chết rồi.
Y chỉ hy vọng Xích Viêm có thể đừng làm tổn thương đệ đệ muội muội của y.
Chỉ cần Xích Viêm có thể làm được, bảo y làm cái gì cũng được.
Cho dù đem y trở thành một con chó, đem tất cả tôn nghiêm của y đều giẫm nát dưới chân, hung hăng giẫm đạp.
Y cũng sẽ không để tâm…
Nhìn thấy Xích Viêm bước tới trước mặt mình, Bạch lạc nói với hắn:
“Vương gia còn muốn thuộc hạ làm cái gì? Học tiếng chó sủa? Hay là ăn đồ ăn cho chó? Chỉ cần vương gia hạ lệnh…”
Xích Viêm lạnh lùng nhìn Bạch Lạc, trong mắt là nộ hỏa khó có thể miêu tả.
Hắn không thích Bạch Lạc như vậy!
Vô cùng không thích!
Rõ ràng muốn đạp vỡ chỗ dựa của y là hắn, rõ ràng muốn khiến y không có tự tôn, chỉ có thể phụ thuộc vào mình cũng là hắn.
Nhưng mà khi Xích Viêm nhìn thấy Bạch Lạc giống như cái xác không hồn.
Đem chính mình thành một con chó.
Xích Viêm lại hoàn toàn không tiếp thu nổi.
Không đợi Bạch Lạc nói xong, hắn đột nhiên kéo Bạch Lạc từ trong chuồng chó ra, sau đó một chân đạp lên người y.
“Hỗn đản! Ngươi muốn hạ tiện như vậy! Ngươi muốn làm chó như vậy sao?”
Cố nén lửa giận trong lòng, Xích Viêm nhìn Bạch Lạc, trực tiếp sập cửa bỏ đi.
Xích Viêm cảm thấy chính mình thật sự điên rồi.
Vừa nãy lúc nhìn thấy những người kia khinh nhục Bạch Lạc, hắn thế mà lại không nỡ.
Tên ti tiện Bạch Lạc này, hạ tiện như vậy, thế mà lại muốn làm một con chó!
Hắn không nên đi quản y, để những người kia tùy ý khinh nhục y cho rồi.
Nhưng mà Xích Viêm lại không có nghĩ qua, nếu như có thể đường đường chính chính mà sống, lại có ai nguyện ý đem chính mình thành một con chó?
Xích Viêm dung sức nắm chặt nắm tay, chỉ cảm thấy chính mình gần đây vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng người mà hắn thích nhất là Thẩm Vân Niệm.
Nhưng mà bây giờ, lại nhiều lần bị tên Bạch Lạc đáng chết kia làm ảnh hưởng đến cảm xúc.
Ngay cả lần trước, hắn rõ ràng đang ở phủ thừa tướng an ủi Thẩm Vân Niệm, cũng là bởi vì Bạch Lạc mà trở về sớm.
Xích Viêm không ngừng tự nói với chính mình, đừng tiếp tục bị tên hỗn đản Bạch Lạc kia làm ảnh hưởng đến tâm trí nữa.
Hắn thích Thẩm Vân Niệm như vậy…
Từ lúc còn rất nhỏ đã thích nàng…
Hắn tìm nàng nhiều năm như vậy, bây giờ không dễ gì mới tìm được, hắn nên đem tất cả tâm tư đặt lên người Thẩm Vân Niệm mới đúng.
Nghĩ đến đây, Xích Viêm trực tiếp đến phủ thừa tướng.
Y gấp gáp muốn gặp người kia, để chứng minh suy nghĩ trong lòng mình.
Thẩm Vân Niệm đang nghe thám tử của mình hồi báo việc Xích Viêm sỉ nhục Bạch Lạc trước mặt mọi người, còn chưa kịp vui mừng khi người khác gặp họa.
Liền nhìn thấy Xích Viêm xuất hiện trước mặt mình.
Trong mắt Thẩm Vân Niệm lập tức cảm giác được một tia kinh hỉ, nàng vội vàng đứng lên, liền nhận được một cái ôm mạnh mẽ ôm lấy mình.
Thanh âm Xích Viêm cũng theo đó vang lên.
Hắn nói: “Vân Niệm, ta thích ngươi…”
Xích Viêm gấp gáp nói.
Hắn liều mạng nói với chính mình ở trong lòng.
Người hắn thích chỉ có một mình Thẩm Vân Niệm…
Còn Bạch Lạc kia, bất quả là một dược cổ. So với Vân Niệm, y căn bản không là gì cả!
Ngay cả một sợi tóc của Vân Niệm cũng không bằng, y tính là cái thá gì!