Lúc đó Từ Từ Niên rất cảm động trước những lời nói của ông nội, nhưng đáng tiếc khi cậu còn chưa kịp thực hiện đã bị Từ Tân Niên tống vào tù, giờ mọi việc đã ổn định trở lại, cậu càng quyết tâm làm nuôi trồng, cậu muốn coi đó như một phần sự nghiệp để phát triển, cũng là để hoàn thành di nguyện cuối cùng của ông nội.
Đáng tiếc cả ngày hai cha con dắt tay nhau đi mấy khu chợ lớn ở thành phố S, buổi tối vẫn chẳng có thu hoạch gì, Từ Từ Niên cũng chưa vội quyết định hạng mục nuôi trồng, vừa khảo sát thị trường vừa mua rất nhiều rau mà Oa Oa thích ăn, lúc đầu bé con còn đi bộ với ba, nhưng cuối cùng mệt quá không đi được nữa nên trực tiếp trèo lên cổ Từ Từ Niên ngồi, thở đều đều ngủ suốt chặng đường.
Nghe thấy bên tai có tiếng ngáy nhỏ, Từ Từ Niên cả ngày đi dạo cũng không thấy mệt mỏi, vẻ mặt đặc biệt dịu dàng, nhẹ nhàng nhấc bé con từ trên lưng xuống ôm vào lòng, cậu nhóc vẫn luôn không bị tỉnh lại, nhắm mắt ngủ say vô cùng, hàng mi dài và rậm rung rung theo nhịp thở, khuôn mặt bánh bao phúng phính còn ẩn hiện hai lúm đồng tiền.
Không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên nhớ tới Cù Thành, nhớ tới hôm đó trời đổ mưa lớn hắn tự mình đắp chăn, ánh mắt của hắn với Oa Oa giống nhau y đúc.
Nhắc mới nhớ, cậu vẫn nợ tên đó một bữa phải không?
Từ Từ Niên lẩm bẩm, không biết là đang hỏi chính mình hay là hỏi Oa Oa, kết quả nhóc con ngủ mơ mơ màng màng trong lồng ngực đột nhiên lầu bầu một tiếng “Thành Thành, bánh bao……”
Tiếp đó vểnh mông nhỏ lật người, nắm chặt bánh bao đậu thỏ con để phần cho Cù Thành.
Từ Từ Niên gãi gãi đầu, không hiểu sao lại chợt nhớ đến người đó, nhất thời có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhìn “chiến tích” mua được ở các chợ lớn, hay là… tối nay mời khách luôn đi, coi như trả ơn cho anh ta, dù sao cũng đã mua đồ rồi, không ăn thì thật lãng phí.
Đúng, đột nhiên nghĩ ra được nhất định là vì cậu sợ lãng phí đồ ăn, tuyệt đối không có nguyên nhân khác.
***
Mấy ngày nay Cù Thành cực kỳ bận rộn, có mấy tên nhà giàu mới nổi đã chơi ma túy và quấy rối phục vụ ở Hào Đình, kết quả đúng lúc đụng phải cảnh sát cục vây quét mại dâm, trực tiếp bắt bọn họ với nhân viên Hào Đình vào cục cảnh sát.
Sự việc dính tới ma túy có thể lớn có thể nhỏ, Hào Đình dù không liên quan trực tiếp cũng khó tránh khỏi bị liên lụy, Cù Thành đã chạy đôn chạy đáo vì chuyện này, mấy ngày nay cũng không có nổi một bữa ăn tử tế.
Hôm nay mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết, hiếm khi hắn tan làm sớm, vừa bước ra khỏi Hào Đình liền thấy Từ Từ Niên đứng ở bên kia đường.
Trong ngực cậu ôm Oa Oa, trên tay còn cầm rất nhiều đồ vật, họ đứng trước quầy hàng của một người phụ nữ bên kia đường, Oa Oa lúc thì chỉ cái này lúc thì chỉ cái kia, xem cái nào cũng tò mò, đôi mắt to tròn chớp chớp, giống như muốn mua hết về nhà.
A Tứ nhìn theo ánh mắt Cù Thành không thể không bật cười, “Anh Thành, đó không phải là “chị dâu” sao? Ai da, trời lạnh thế này còn ôm Oa Oa ở bên ngoài chờ anh, đây là có hy vọng* à.”
Nguyên văn là 柳暗花明又一村节奏-[liǔànhuāmíngyòuyīcūn] lấy ý từ câu thơ của Lục Du: Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp thôn, ý chỉ có hy vọng, trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát
Cù Thành liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Liên tiếp mấy ngày chịu đựng Cù Thành mặt đen tập kích A Tứ lập tức thất thần, vội vàng che miệng, rất sợ bị ánh mắt âm trầm Cù Thành trực tiếp giết trong nháy mắt.
“Tháng này tăng lương cho cậu.”
Cù Thành đột nhiên nói ra một câu như vậy, giống như đập vào đầu A Tứ một quả trứng vàng lớn, kinh động đến mức há hốc mồm ngay lập tức.
Tình…tình huống gì đây? Chỉ vì khen Từ Từ Niên một chút mà được tăng lương, vậy mình có thể chạy thẳng đến làm đàn em của chị dâu luôn không! Anh Thành nhặt liêm sỉ của anh lên đi được không? Nhân dân tệ đâu có dễ kiếm như vậy!
“Chìa khóa xe.” Cù Thành duỗi tay.
A Tứ vẫn chìm đắm trong hư ảo, ngoan ngoãn đưa chìa khóa
“Thuê xe nhớ phải lấy hóa đơn, ngày mai thanh toán cho cậu.”
Cù Thành vỗ vai hắn, lấy chìa khóa xe rồi quay người đi qua đường.
“…” A Tứ đứng đó hồi lâu rồi mới phản ứng lại, hắn….hình như hắn bị lão đại trọng sắc khinh bạn…… hoàn toàn bỏ rơi rồi…..
Lúc Cù Thành từ Hào Đình đi ra, Từ Từ Niên đã thấy rồi, thế nhưng cậu vẫn luôn án binh bất động, giả bộ đứng đó mua tò he, kỳ thật trong lòng đang cân nhắc lát nữa sẽ mở miệng như thế nào.
Nếu nói thẳng ‘Tôi muốn mời anh ăn tối, địa điểm tùy anh chọn’, nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng cậu đã mua nguyên liệu hết rồi, nếu mà đi ăn hàng, thì lại vô lý quá.
Nhưng nếu quanh co lòng vòng nói muốn mời anh tới nhà tôi ăn cơm, lại cảm thấy rất mất thể diện, suy cho cùng với mối quan hệ đáng xấu hổ giữa hai người họ mà phải ở chung dưới một mái hiên thật sự rất kì cục.
Lúc trước ấm đầu muốn mời hắn ăn cơm, giờ cưỡi lên lưng cọp rồi khó leo xuống.
Lúc Từ Từ Niên đang rối rắm, Oa Oa đang nằm bò trên sạp bán tò he đột nhiên níu vạt áo cậu, chỉ vào hàng tò he trước mặt nói, “Cái này cho ba ba, cái này cho chú, còn cái này cho Thành Thành, đều lấy hết.”
“Con định cho chú cái gì thế, nhóc con.”
Cù Thành đi đến bên cạnh Từ Từ Niên, ánh mắt mang ý cười, nét mặt lạnh lùng ban đầu của hắn dịu lại, có một chút dịu dàng.
“Thành Thành!” Oa Oa mừng rỡ nhảy lên, quấn lấy đầu gối Cù Thành như con bạch tuộc, vui đến mức cả gương mặt bánh bao đỏ ửng.
“Nhóc con, hình như lại béo lên rồi!” Cù Thành bị bé con làm cho lảo đảo, trong lòng vui vẻ.
Mặc dù hắn luôn thích trẻ con, từ nhỏ đến lớn đều rất có duyên với trẻ con, nhưng khi nhìn thấy Oa Oa thì trong lòng hắn liền vui, vừa nhìn thấy khuôn mặt mềm như bông của bé con, liền muốn tiến lên hôn mạnh hai cái, chính hắn cũng không hiểu làm sao.
“Không phải, con là tia chớp BIUBIUBIU!”
“?” Cù Thành ngơ ngác, cả buổi vẫn không hiểu câu này có ý gì.
Từ Từ Niên ở bên cạnh không nhìn nổi hai người bọn họ bám dính lấy nhau trên đường lớn, nhịn không được ho khan vài tiếng, đỡ trán xấu hổ nói, “Khụ…Ý thằng bé là nó gầy như tia chớp…”
“……” Cù Thành cố gắng nín nhịn, nỗ lực không phì cười, nhịn đến hai bả vai đều run rẩy.
Từ Từ Niên xấu hổ không biết phải nói gì, trước đó cân nhắc cả nửa ngày, ai mà ngờ được sau cùng lại mở đầu bằng một cuộc đối thoại như vậy.
“Từ Niên, không phải là em cố ý tới tìm tôi chứ?” Cù Thành mang theo ý cười giải vây giúp cậu, đôi mắt đặc biệt sáng ngời trong màn đêm.
Từ Từ Niên ho khan một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng, “Tôi tình cờ đi ngang qua, không phải tới tìm anh…”
“Ba ba nói sẽ mời Thành Thành đến nhà ăn tối, thức ăn đã mua xong hết rồi.” Oa Oa đột nhiên cười híp mắt ngắt lời Từ Từ Niên, ưỡn cái bụng nhỏ, lộ ra hai má lúm đồng tiền, chẳng để lại chút mặt mũi nào cho ba bé.
Cù Thành lại không nhịn được cười, ý vị liếc nhìn Từ Từ Niên bị bán đứng, nghiêng người nói, “Được thôi, chú mà từ chối thì thật thiếu tôn trọng.”
“……”
Ngửi thấy mùi thuốc lá như có như không trên người Cù Thành, Từ Từ Niên lặng lẽ quay đầu lại, không muốn nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười giống hệt nhau này.
Cậu biết bản thân sớm muộn sẽ có ngày bị nhóc con này chọc tức chết mà…nhất định sẽ có!
***
TV: Oa Oa đáng yêu nhất nhà moazz moazz <3
Tự nhiên hôm nay nhận ra 1 chuyện là lượt xem càng ngày càng giảm. Không biết do mọi người bận không đọc hay do nhóm mình đăng truyện chậm nên mọi người bỏ hết rồi. Nhìn lượt xem mấy chương gần đây mà rớt nước mắt á:'(