Cho nên cô cũng biết rất rõ, vị phu nhân kia hẳn là đã sớm qua đời từ mười mấy năm trước… Tuyệt đối không thể nào có chuyện đến nước ngoài tái giá.
Như vậy, kiếp trước Hoắc Trọng Lâu thật sự có một đứa em trai cùng cha khác mẹ là Hoắc Tuấn, mà cô lại không biết một chút nào cả?
Trong lúc Tần Khả đang tự nghi ngờ chính mình, Hoắc Tuấn mở miệng: “Thoạt nhìn em có chút thất vọng?”
Ánh mắt anh khẽ di chuyển, không biết nghĩ tới cái gì, độ ấm trong mắt lạnh xuống ——
“Hay là nói, ban đầu em cho rằng tôi chính là thiếu gia của Hoắc gia, cho nên mới chịu để cho tôi đến gần?”
Tần Khả: “…”
Ở kiếp này từ lần đầu tiên Tần Khả tiếp xúc với anh, cũng đã biết rõ suy nghĩ logic của người này giống như kẻ điên, cho nên khi đang chấn động lại nghe được lời này, ngược lại cô cũng không còn chấn động như trước nữa.
Cô không thay đổi nét mặt nhìn anh, “Nếu tôi nói phải, vậy thì anh sẽ xoay người rời đi sao?”
“…”
Hoắc Tuấn híp mắt lại.
Bỗng anh nghiêng người về phía trước, khiến Tần Khả theo bản năng lui về phía sau, lập tức bị vướng vào chân ghế dương cầm nên ngồi xuống, chẳng qua là do quán tính của thân thể, cô gái nhỏ vẫn không ngồi vững lại té ngửa ra sau —— sau đó, trên eo cô căng chặt được Hoắc Tuấn kéo lại.
Mà thân người nam sinh ở phía trên cô lại được thể cúi xuống, một tay đè thân thể cô lên nắp đàn dương cầm, cảm xúc trong mắt thâm trầm đến gần như điên cuồng:
“Em, nằm, mơ.”
Sau khi nói xong, Hoắc Tuấn lại suy nghĩ, rất không cam lòng mà nói thêm một câu: “Nằm mơ cũng đừng nghĩ tới.”
Hơi thở của anh cách cô rất gần, ánh mắt không tự giác được nhìn xuống cánh môi của cô gái nhỏ, qua mấy giây sau lại không biết vì cái gì mà sắc mặt trầm xuống âm u quay đi chỗ khác ——
“Trong mơ em cũng phải là của tôi.”
Tần Khả: “……”
Tên điên.
Hơn nữa đại khái đã được đưa vào bệnh viện tâm thần nhưng bệnh trạng quá nghiêm trọng nên bị từ chối giữ lại.
Thấy Tần Khả không nói lời nào, cuối cùng Hoắc Tuấn vẫn quay đầu lại.
Anh không cam lòng nhìn cô, “Em thật sự muốn… bối cảnh của Hoắc gia?”
Tần Khả: “?”
Hoắc Tuấn: “Nếu em thật sự muốn, tôi có thể vì em…”
Ánh mắt anh chợt lóe lên, như là có rất nhiều cảm xúc tàn bạo lại không cam lòng theo ký ức nổi lên, nhưng cuối cùng vẫn ép xuống toàn bộ.
Hoắc Tuấn rủ mắt, nhưng không đối mặt với cô gái nhỏ, “Tôi có thể cầm về cho em.”
“…”
Tần Khả sửng sốt.
Thật ra sau khi Hoắc Tuấn nói anh chính là con riêng, cô đã đủ hiểu những địch ý của anh đối với Hoắc gia và Hoắc Cảnh Ngôn là từ đâu tới.
Từ những lời nhẹ nhàng bâng quơ mà anh nói cô cũng có thể đoán được, anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện nên mới ôm hận ý với Hoắc gia đến vậy.
Nhất là trong độ tuổi này.
Đặc biệt anh còn là kẻ vừa điên cuồng lại cố chấp.
Cho nên cô không thể nào nghĩ tới, anh sẽ nói nguyện ý vì cô lấy những thứ đó về.
Tần Khả có chút mờ mịt.
Cô hơi hé miệng, không trải qua suy nghĩ, chỉ mờ mịt lại vô tội mà nhìn Hoắc Tuấn, nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Rốt cuộc vì sao anh lại thích tôi?”
——
Một thiếu niên ngang ngược nhất trên đời lại không cố kỵ bất cứ điều gì, rốt cuộc là vì cái gì mà bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều chỉ nhận định cô? Có thể vì cứu cô mà không màng đến tính mạng, cũng có thể vì cô mà ép buộc chính mình tiếp nhận những thứ mà bản thân chán ghét nhất?
Tần Khả càng nghĩ càng mờ mịt khó hiểu.
Mà chính Hoắc Tuấn cũng không nghĩ tới bản thân có thể làm ra thỏa hiệp đó.
Tia tàn nhẫn nổi lên trong mắt anh, nghe vậy khẽ cười một tiếng.
“Ông đây không có tự trọng, thích việc em không thích tôi lại còn dung túng tôi làm tôi kiêu ngạo —— đủ rồi chứ?”
Tần Khả: “……”
Vất vả lắm mới có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với anh, nhưng cố tình anh lại không cảm kích mà còn nói mấy lời làm cho người ta ngứa ngáy —— Ừ, quả thật không có tự trọng.
Tần Khả giơ tay đẩy vai anh, “Anh tránh ra, để tôi đứng lên.”
Hoắc Tuấn: “Không cho.”
Nói xong anh lại rủ mắt, cảm xúc trong mắt hơi lóe lên, làm Tần Khả hiếm khi thấy được vẻ bất an trong mắt anh.
Sau đó cô nghe thấy người nào khẽ ho một tiếng, hạ thấp giọng: “Em… Giận à?”
Tần Khả giật mình.
Cô thật sự không nghĩ tới mình có gì để mà tức giận —— cô lại không ấu trĩ giống như anh, sẽ vì một câu nói mà trở nên tức giận.
Cô chỉ đang giật mình lại bị Hoắc Tuần nhìn nhầm thành biểu hiện tức giận.
Hoắc Tuấn nhíu mày lại.
“Tôi không phải tức giận với em… Là do em nói đến Hoắc gia.”
Hiển nhiên anh không có thói quen “Giải thích”, đại khái đây là lần đầu tiên trong đời làm chuyện như vậy nên vừa nói được mấy chữ lại tạm dừng.
“Nhắc tới Hoắc gia, tôi sẽ rất bực bội.” Anh ngừng lại, “Sau này em đừng nói đến bọn họ nữa… Nếu nhất định phải nói tới,”
Nam sinh bực bội lại không được tự nhiên duỗi tay vò mái tóc rủ ở trước trán trở nên lộn xộn, nghiến răng nghiến lợi.
“… Nếu nhất định phải nói tới, vậy thì tôi nhịn một chút vậy.”
Làm thế nào Tần Khả cũng không nghĩ tới, anh sẽ nói ra một câu như vậy.
Cô không nhịn được, nghiêng mặt khẽ bật cười.
Chờ ý thức được thời điểm không thích hợp, cô vội vàng nghiêm nghị quay mặt lại, thì thấy Hoắc Tuấn đã nhìn gương mặt cô đến mê mẩn.
Bốn mắt nhìn nhau, lý trí của Hoắc Tuấn trở về.
Cảm xúc thâm thúy xáo trộn trong đôi mắt đen nhánh của anh, cuối cùng mới thấp giọng mở miệng:
“Không phải em hỏi tôi vì sao lại thích em à?”
“?”
“Ông đây chính là thích em, nhìn thấy em một cái liền muốn ngủ với em.”
“…”
“Không nhịn được, cũng không muốn nhịn.”
“……”
“Cho nên,”
Hoắc Tuấn nâng tay lên, ở giữa không trung do dự một chút, cuối cùng cũng kiềm chế chỉ xoa đầu cô gái nhỏ.
“Ông đây thích em không cần lý do —— không thích mới cần.”